"须臾雾净四山出" 诗句出自清代诗人鲍皋《见山楼即席醉歌》
空中绿云忽破碎,散作千山万山翠。
君楼在市不在山,却共诸山翠相对。
东南山势排长虹,西山一片撑鸿濛。
北山突峙倚天堑,石帆直指沧海东。
谁裁半幅吴江水,更挂高高碧窗里。
楼上仙人终日闲,坐揽江山列床几。
有时放吟还疾书,山雨江涛奔腕底。
我来偶值天晦时,槐风飒飒当轩吹。
孤城烟井出隐隐,平畴禾黍空离离。
须臾雾净四山出,恍开青眼留诗客。
天外雨峰横白波,树里一江流落日,日暮倚楼歌醉歇,主人再劝金叵萝。
海霞孤飞照衣紫,云峰斗起争嵯峨。
一峰蜿蜒黑蛟走,一峰蜷局眠苍狗。
一峰未平一峰变,此时山楼别有见。
大江之前无数山,浓蛾失影明镜寒。
何人铁笛唤山月,一声吹出苍茫间。
我呼山灵揖海若,尔汝千年何寂寞。
何不飞来共我醉,此楼楼上醉眠梦。
涉沧洲,凌五岳。
五岳渺难求,沧洲复谁是。
但愿楼居不愿仙,君看山翠长如此。
《见山楼即席醉歌》 拼音标注
jiàn shān lóu jí xí zùi gē
kōng zhōng lv̀ yún hū pò sùi,
sàn zuò qiān shān wàn shān cùi。
jūn lóu zài shì bù zài shān,
què gòng zhū shān cùi xiāng dùi。
dōng nán shān shì pái cháng hóng,
xī shān yī piàn chēng hóng méng。
běi shān tū zhì yǐ tiān qiàn,
shí fān zhí zhǐ cāng hǎi dōng。
shúi cái bàn fú wú jiāng shǔi,
gèng guà gāo gāo bì chuāng lǐ。
lóu shàng xiān rén zhōng rì xián,
zuò lǎn jiāng shān liè chuáng jī。
yǒu shí fàng yín huán jí shū,
shān yǔ jiāng tāo bēn wàn dǐ。
wǒ lái ǒu zhí tiān hùi shí,
huái fēng sà sà dāng xuān chūi。
gū chéng yān jǐng chū yǐn yǐn,
píng chóu hé shǔ kōng lí lí。
xū yú wù jìng sì shān chū,
huǎng kāi qīng yǎn líu shī kè。
tiān wài yǔ fēng héng bái bō,
shù lǐ yī jiāng líu luò rì,
rì mù yǐ lóu gē zùi xiē,
zhǔ rén zài quàn jīn pǒ luó。
hǎi xiá gū fēi zhào yī zǐ,
yún fēng dǒu qǐ zhēng cuó é。
yī fēng wān yán hēi jiāo zǒu,
yī fēng quán jú mián cāng gǒu。
yī fēng wèi píng yī fēng biàn,
cǐ shí shān lóu bié yǒu jiàn。
dà jiāng zhī qián wú shù shān,
nóng é shī yǐng míng jìng hán。
hé rén tiě dí huàn shān yuè,
yī shēng chūi chū cāng máng jiān。
wǒ hū shān líng yī hǎi ruò,
ěr rǔ qiān nián hé jì mò。
hé bù fēi lái gòng wǒ zùi,
cǐ lóu lóu shàng zùi mián mèng。
shè cāng zhōu,
líng wǔ yuè。
wǔ yuè miǎo nán qíu,
cāng zhōu fù shúi shì。
dàn yuàn lóu jū bù yuàn xiān,
jūn kàn shān cùi cháng rú cǐ。