"历代几相因" 诗句出自唐代诗人杨炯《和刘长史答十九兄》
帝尧平百姓,高祖宅三秦。
子弟分河岳,衣冠动缙绅。
盛名恒不陨,历代几相因。
街巷涂山曲,门闾洛水滨。
五龙金作友,一子玉为人。
宝剑丰城气,明珠魏国珍。
风标自落落,文质且彬彬。
共许刁元亮,同推周伯仁。
石城俯天阙,钟阜对江津。
骥足方遐骋,狼心独未驯。
鼓鼙鸣九域,风火集重闉。
城势馀三板,兵威乏四邻。
居然混玉石,直置保松筠。
耿介酬天子,危言数贼臣。
钟仪琴未奏,苏武节犹新。
受禄宁辞死,扬名不顾身。
精诚动天地,忠义感明神。
怪鸟俄垂翼,修蛇竟暴鳞。
来朝拜休命,述职下梁岷。
善政驰金马,嘉声绕玉轮。
三荆忽有赠,四海更相亲。
宫徵谐鸣石,光辉掩烛银。
山川遥满目,零露坐沾巾。
友爱光天下,恩波浃后尘。
懦夫仰高节,下里继阳春。
《和刘长史答十九兄》 拼音标注
hé líu cháng shǐ dá shí jǐu xiōng
dì yáo píng bǎi xìng,
gāo zǔ zhái sān qín。
zǐ dì fēn hé yuè,
yī guān dòng jìn shēn。
shèng míng héng bù yǔn,
lì dài jī xiāng yīn。
jiē xiàng tú shān qū,
mén lv́ luò shǔi bīn。
wǔ lóng jīn zuò yǒu,
yī zǐ yù wèi rén。
bǎo jiàn fēng chéng qì,
míng zhū wèi guó zhēn。
fēng biāo zì luò luò,
wén zhí qiě bīn bīn。
gòng xǔ diāo yuán liàng,
tóng tūi zhōu bó rén。
shí chéng fǔ tiān què,
zhōng fù dùi jiāng jīn。
jì zú fāng xiá chěng,
láng xīn dú wèi xún。
gǔ pí míng jǐu yù,
fēng huǒ jí zhòng yīn。
chéng shì yú sān bǎn,
bīng wēi fá sì lín。
jū rán hùn yù shí,
zhí zhì bǎo sōng yún。
gěng jiè chóu tiān zǐ,
wēi yán shù zéi chén。
zhōng yí qín wèi zòu,
sū wǔ jié yóu xīn。
shòu lù níng cí sǐ,
yáng míng bù gù shēn。
jīng chéng dòng tiān dì,
zhōng yì gǎn míng shén。
guài niǎo é chúi yì,
xīu shé jìng bào lín。
lái zhāo bài xīu mìng,
shù zhí xià liáng mín。
shàn zhèng chí jīn mǎ,
jiā shēng rào yù lún。
sān jīng hū yǒu zèng,
sì hǎi gèng xiāng qīn。
gōng zhēng xié míng shí,
guāng hūi yǎn zhú yín。
shān chuān yáo mǎn mù,
líng lù zuò zhān jīn。
yǒu ài guāng tiān xià,
ēn bō jiá hòu chén。
nuò fū yǎng gāo jié,
xià lǐ jì yáng chūn。
《和刘长史答十九兄》 作者简介
杨炯(650年-692年),汉族,弘农华阴(今属陕西)人,排行第七;唐朝诗人,初唐四杰之一。显庆六年(公元661年),年仅11岁的杨炯被举为神童,上元三年(676年)应制举及第,授校书郎。后又任崇文馆学士,迁詹事、司直。垂拱元年(685年),降官为梓州司法参军。天授元年(690年),任教于洛阳宫中习艺馆。如意元年(692年)秋后改任盈川县令,吏治以严酷著称,卒于任所。因此后人称他为“杨盈川”。