“故名之曰“道山之亭””这段文字出自哪里?

上一句:可比于道家所谓蓬莱、方丈、瀛州之山

“故名之曰“道山之亭””出自宋代诗人曾巩的诗句: 《道山亭记》

下一句:闽以险且远

"故名之曰“道山之亭”" 诗句出自宋代诗人曾巩《道山亭记》

  闽故隶周者也
至秦开其地列于中国始并为闽中郡
自粤之太末与吴之豫章为其通路
其路在闽者陆出则阸于两山之间山相属无间断累数驿乃一得平地小为县大为州然其四顾亦山也
其途或逆坂如缘絙或垂崖如一发或侧径钩出于不测之溪上:皆石芒峭发择然后可投步
负戴者虽其土人犹侧足然后能进
非其土人罕不踬也
其溪行则水皆自高泻下石错出其间如林立如士骑满野千里下上不见首尾
水行其隙间或衡缩蟉糅或逆走旁射其状若蚓结若虫镂其旋若轮其激若矢
舟溯沿者投便利失毫分辄破溺
虽其土长川居之人非生而习水事者不敢以舟楫自任也
其水陆之险如此
汉尝处其众江淮之间而虚其地盖以其陿多阻,岂虚也哉?
  福州治侯官,于闽为土中所谓闽中也
其地于闽为最平以广四出之山皆远而长江在其南大海在其东其城之内外皆涂旁有沟沟通潮汐舟载者昼夜属于门庭
麓多桀木而匠多良能人以屋室巨丽相矜虽下贫必丰其居而佛、老子之徒其宫又特盛
城之中三山西曰闽山东曰九仙山北曰粤王山三山者鼎趾立
其附山盖佛、老子之宫以数十百其瑰诡殊绝之状盖已尽人力
  光禄卿、直昭文馆程公为是州得闽山嵚崟之际为亭于其处其山川之胜城邑之大宫室之荣不下簟席而尽于四瞩
程公以谓在江海之上为登览之观可比于道家所谓蓬莱、方丈、瀛州之山故名之曰“道山之亭”
闽以险且远故仕者常惮往程公能因其地之善以寓其耳目之乐非独忘其远且险又将抗其思于埃壒之外,其志壮哉!
  程公于是州以治行闻,既新其城又新其学而其余功又及于此
盖其岁满就更广州拜谏议大夫又拜给事中、集贤殿修撰今为越州字公辟名师孟云

dào shān tíng jì
    mǐn,
gù lì zhōu zhě yě。
zhì qín,
kāi qí dì,
liè yú zhōng guó,
shǐ bìng wèi mǐn zhōng jùn。
zì yuè zhī tài mò,
yǔ wú zhī yù zhāng,
wèi qí tōng lù。
qí lù zài mǐn zhě,
lù chū zé è yú liǎng shān zhī jiān,
shān xiāng shǔ wú jiān duàn,
lèi shù yì nǎi yī dé píng dì,
xiǎo wèi xiàn,
dà wèi zhōu,
rán qí sì gù yì shān yě。
qí tú huò nì bǎn rú yuán gēng,
huò chúi yá rú yī fā,
huò cè jìng gōu chū yú bù cè zhī xī shàng : jiē shí máng qiào fā,
zé rán hòu kě tóu bù。
fù dài zhě sūi qí tǔ rén,
yóu cè zú rán hòu néng jìn。
fēi qí tǔ rén,
hǎn bù zhì yě。
qí xī xíng,
zé shǔi jiē zì gāo xiè xià,
shí cuò chū qí jiān,
rú lín lì,
rú shì qí mǎn yě,
qiān lǐ xià shàng,
bù jiàn shǒu wěi。
shǔi xíng qí xì jiān,
huò héng suō líu rǒu,
huò nì zǒu páng shè,
qí zhuàng ruò yǐn jié,
ruò chóng lòu,
qí xuán ruò lún,
qí jī ruò shǐ。
zhōu sù yán zhě,
tóu biàn lì,
shī háo fēn,
zhé pò nì。
sūi qí tǔ cháng chuān jū zhī rén,
fēi shēng ér xí shǔi shì zhě,
bù gǎn yǐ zhōu jí zì rèn yě。
qí shǔi lù zhī xiǎn rú cǐ。
hàn cháng chù qí zhòng jiāng huái zhī jiān ér xū qí dì,
gài yǐ qí shǎn duō zǔ,
qǐ xū yě zāi ?
    fú zhōu zhì hóu guān,
yú mǐn wèi tǔ zhōng,
suǒ wèi mǐn zhōng yě。
qí dì yú mǐn wèi zùi píng yǐ guǎng,
sì chū zhī shān jiē yuǎn,
ér cháng jiāng zài qí nán,
dà hǎi zài qí dōng,
qí chéng zhī nèi wài jiē tú,
páng yǒu gōu,
gōu tōng cháo xì,
zhōu zài zhě zhòu yè shǔ yú mén tíng。
lù duō jié mù,
ér jiàng duō liáng néng,
rén yǐ wū shì jù lì xiāng jīn,
sūi xià pín bì fēng qí jū,
ér fó 、 lǎo zǐ zhī tú,
qí gōng yòu tè shèng。
chéng zhī zhōng sān shān,
xī yuē mǐn shān,
dōng yuē jǐu xiān shān,
běi yuē yuè wáng shān,
sān shān zhě dǐng zhǐ lì。
qí fù shān,
gài fó 、 lǎo zǐ zhī gōng yǐ shù shí bǎi,
qí gūi gǔi shū jué zhī zhuàng,
gài yǐ jǐn rén lì。
    guāng lù qīng 、 zhí zhāo wén guǎn chéng gōng wèi shì zhōu,
dé mǐn shān qīn yín zhī jì,
wèi tíng yú qí chù,
qí shān chuān zhī shèng,
chéng yì zhī dà,
gōng shì zhī róng,
bù xià diàn xí ér jǐn yú sì zhǔ。
chéng gōng yǐ wèi zài jiāng hǎi zhī shàng,
wèi dēng lǎn zhī guān,
kě bǐ yú dào jiā suǒ wèi péng lái 、 fāng zhàng 、 yíng zhōu zhī shān,
gù míng zhī yuē “ dào shān zhī tíng ”。
mǐn yǐ xiǎn qiě yuǎn,
gù shì zhě cháng dàn wǎng,
chéng gōng néng yīn qí dì zhī shàn,
yǐ yù qí ěr mù zhī lè,
fēi dú wàng qí yuǎn qiě xiǎn,
yòu jiāng kàng qí sī yú āi ài zhī wài,
qí zhì zhuàng zāi !
    chéng gōng yú shì zhōu yǐ zhì xíng wén,
jì xīn qí chéng,
yòu xīn qí xué,
ér qí yú gōng yòu jí yú cǐ。
gài qí sùi mǎn jìu gèng guǎng zhōu,
bài jiàn yì dà fū,
yòu bài gěi shì zhōng 、 jí xián diàn xīu zhuàn,
jīn wèi yuè zhōu,
zì gōng pì,
míng shī mèng yún。

曾巩

  曾巩(1019年9月30日-1083年4月30日,天禧三年八月二十五日-元丰六年四月十一日),字子固,世称“南丰先生”。汉族,建昌南丰(今属江西)人,后居临川(今江西抚州市西)。曾致尧之孙,曾易占之子。嘉祐二年(1057)进士。北宋政治家、散文家,“唐宋八大家”之一,为“南丰七曾”(曾巩、曾肇、曾布、曾纡、曾纮、曾协、曾敦)之一。在学术思想和文学事业上贡献卓越。

Processed in 0.318895 Second , 253 querys.