“香尽满城风”这段文字出自哪里?

上一句:红幢翠盖

“香尽满城风”出自元代诗人杨果的诗句: 《【越调】小桃红》

下一句:满城烟水月微茫

"香尽满城风" 诗句出自元代诗人杨果《【越调】小桃红》

碧湖湖上采芙蓉人影随波动
凉露沾衣翠绡重月明中画船不载凌波梦
都来一段红幢翠盖香尽满城风
满城烟水月微茫人倚兰舟唱
常记相逢若耶上隔三湘碧云望断空惆怅
美人笑道:莲花相似情短藕丝长
采莲人和采莲歌柳外兰舟过
不管鸳鸯梦惊破夜如何?
有人独上江楼卧

伤心莫唱南朝旧曲司马泪痕多
碧湖湖上柳阴阴人影澄波浸
常记年时对花饮到如今西风吹断回文锦
羡他一对鸳鸯飞去残梦蓼花深
玉箫声断凤凰楼憔悴人别后
留得啼痕满罗袖去来休楼前风景浑依旧
当初只恨无情烟柳不解系行舟
芡花菱叶满秋塘水调谁家唱?
帘卷南楼日初上
采秋香画船稳去无风浪
为郎偏爱莲花颜色留作镜中妆
锦城何处是西湖?
杨柳楼前路

一曲莲歌碧云暮可怜渠画船不载离愁去
几番曾过鸳鸯汀下笑煞月儿孤
采莲湖上棹船回风约湘裙翠
一曲琵琶数行泪望君归芙蓉开尽无消息
晚凉多少红鸳白鹭,何处不双飞!
采莲女采莲湖上采莲娇,新月凌波小
记得相逢对花酌那妖娆殢人一笑千金少
羞花闭月沉鱼落雁不恁也魂消
采莲人唱采莲词洛浦神仙似
若比莲花更强似那些儿多情解怕风流事
淡妆浓抹轻颦微笑端的胜西施
采莲湖上采莲人闷倚兰舟问
此去长安路相近恨刘晨自从别后无音信
人间好处诗筹酒令不管翠眉颦

【 yuè diào 】 xiǎo táo hóng
bì hú hú shàng cǎi fú róng,
rén yǐng súi bō dòng。
liáng lù zhān yī cùi xiāo zhòng,
yuè míng zhōng,
huà chuán bù zài líng bō mèng。
dū lái yī duàn,
hóng chuáng cùi gài,
xiāng jǐn mǎn chéng fēng。
mǎn chéng yān shǔi yuè wēi máng,
rén yǐ lán zhōu chàng。
cháng jì xiāng féng ruò yé shàng,
gé sān xiāng,
bì yún wàng duàn kōng chóu chàng。
měi rén xiào dào : lián huā xiāng sì,
qíng duǎn ǒu sī cháng。
cǎi lián rén hé cǎi lián gē,
lǐu wài lán zhōu guò。
bù guǎn yuān yāng mèng liáng pò,
yè rú hé ?
yǒu rén dú shàng jiāng lóu wò。
shāng xīn mò chàng,
nán zhāo jìu qū,
sī mǎ lèi hén duō。
bì hú hú shàng lǐu yīn yīn,
rén yǐng chéng bō jìn。
cháng jì nián shí dùi huā yǐn,
dào rú jīn,
xī fēng chūi duàn húi wén jǐn。
xiàn tā yī dùi,
yuān yāng fēi qù,
cán mèng liǎo huā shēn。
yù xiāo shēng duàn fèng huáng lóu,
qiáo cùi rén bié hòu。
líu dé tí hén mǎn luō xìu,
qù lái xīu,
lóu qián fēng jǐng hún yī jìu。
dāng chū zhǐ hèn,
wú qíng yān lǐu,
bù jiě xì xíng zhōu。
qiàn huā líng yè mǎn qīu táng,
shǔi diào shúi jiā chàng ?
lián juàn nán lóu rì chū shàng,
cǎi qīu xiāng,
huà chuán wěn qù wú fēng làng。
wèi láng piān ài,
lián huā yán sè,
líu zuò jìng zhōng zhuāng。
jǐn chéng hé chù shì xī hú ?
yáng lǐu lóu qián lù。
yī qū lián gē bì yún mù,
kě lián qú,
huà chuán bù zài lí chóu qù。
jī fān céng guò,
yuān yāng tīng xià,
xiào shā yuè ér gū。
cǎi lián hú shàng zhuō chuán húi,
fēng yuē xiāng qún cùi。
yī qū pí pá shù xíng lèi,
wàng jūn gūi,
fú róng kāi jǐn wú xiāo xī。
wǎn liáng duō shǎo,
hóng yuān bái lù,
hé chù bù shuāng fēi !
cǎi lián nv̌ cǎi lián hú shàng cǎi lián jiāo,
xīn yuè líng bō xiǎo。
jì dé xiāng féng dùi huā zhuó,
nà yāo rǎo,
tì rén yī xiào qiān jīn shǎo。
xīu huā bì yuè,
chén yú luò yàn,
bù rèn yě hún xiāo。
cǎi lián rén chàng cǎi lián cí,
luò pǔ shén xiān sì。
ruò bǐ lián huā gèng qiáng sì,
nà xiē ér,
duō qíng jiě pà fēng líu shì。
dàn zhuāng nóng mǒ,
qīng pín wēi xiào,
duān de shèng xī shī。
cǎi lián hú shàng cǎi lián rén,
mèn yǐ lán zhōu wèn。
cǐ qù cháng ān lù xiāng jìn,
hèn líu chén,
zì cóng bié hòu wú yīn xìn。
rén jiān hǎo chù,
shī chóu jǐu lìng,
bù guǎn cùi méi pín。

杨果

  杨果,[1195-1269]字正卿,号西庵,祈州蒲阴(今河北安国县)人。生于金章宗承安二年(宋庆元三年),金哀宗正大元年(1224)登进士第,官至参知政事,为官以干练廉洁著称。卒,谥文献。工文章,长于词曲,著有《西庵集》。与元好问交好。其散曲作品内容多咏自然风光,曲辞华美,富于文采。明朱权《太和正音谱》评其曲“如花柳芳妍”。

Processed in 0.092037 Second , 213 querys.