“闾巷之人”这段文字出自哪里?

上一句:悲夫

“闾巷之人”出自两汉诗人司马迁的诗句: 《伯夷列传》

下一句:欲砥行立名者

"闾巷之人" 诗句出自两汉诗人司马迁《伯夷列传》

夫学者载籍极博
尤考信于六艺
《诗》、《书》虽缺然虞、夏之文可知也
尧将逊位让于虞舜舜、禹之间岳牧咸荐乃试之于位典职数十年功用既兴然后授政
示天下重器王者大统传天下若斯之难也
而说者曰:“尧让天下于许由许由不受耻之逃隐
及夏之时有卞随、务光者
”此何以称焉?
太史公曰:余登箕山
其上盖有许由冢云
孔子序列古之仁圣贤人如吴太伯、伯夷之伦详矣
余以所闻由、光义至高其文辞不少概见何哉?
孔子曰:“伯夷、叔齐
不念旧恶怨是用希
”“求仁得仁又何怨乎?
”余悲伯夷之意
睹轶诗可异焉
其传曰:伯夷、叔齐孤竹君之二子也
父欲立叔齐
及父卒叔齐让伯夷
伯夷曰:“父命也
”遂逃去
叔齐亦不肯立而逃之
国人立其中子
于是伯夷、叔齐闻西伯昌善养老“盍往归焉!
”及至
西伯卒武王载木主号为文王东伐纣
伯夷、叔齐叩马而谏曰:“父死不葬爰及干戈可谓孝乎?
以臣弑君
可谓仁乎?
”左右欲兵之

太公曰:“此义人也
”扶而去之
武王已平殷乱天下宗周而伯夷、叔齐耻之义不食周粟隐于首阳山采薇而食之
及饿且死作歌其辞曰:“登彼西山兮采其薇矣
以暴易暴兮不知其非矣
神农、虞、夏忽焉没兮我安适归矣?
于嗟徂兮
命之衰矣
”遂饿死于首阳山
由此观之怨邪非邪?
或曰:“天道无亲
常与善人
”若伯夷、叔齐可谓善人者非邪?
积仁洁行
如此而饿死
且七十子之徒仲尼独荐颜渊为好学
然回也屡空糟糠不厌而卒蚤夭
天之报施善人其何如哉?
盗跖日杀不辜
肝人之肉暴戾恣睢聚党数千人横行天下竟以寿终是遵何德哉?
此其尤大彰明较著者也

若至近世操行不轨专犯忌讳而终身逸乐富厚累世不绝
或择地而蹈之时然后出言行不由径非公正不发愤而遇祸灾者不可胜数也
余甚惑焉倘所谓天道,是邪非邪?
子曰:“道不同,不相为谋
”亦各从其志也
故曰:“富贵如可求虽执鞭之士吾亦为之
如不可求从吾所好
”“岁寒然后知松柏之后凋
”举世混浊清士乃见
岂以其重若彼其轻若此哉?
“君子疾没世而名不称焉

”贾子曰:“贪夫徇财烈士徇名夸者死权众庶冯生
”同明相照同类相求
“云从龙风从虎圣人作而万物睹
”伯夷、叔齐虽贤得夫子而名益彰;颜渊虽笃学附骥尾而行益显
岩穴之士趋舍有时若此类名湮灭而不称悲夫
闾巷之人欲砥行立名者非附青云之士恶能施于后世哉!

bó yí liè chuán
fū xué zhě zài jí jí bó。
yóu kǎo xìn yú lìu yì。
《 shī 》 、 《 shū 》 sūi quē,
rán yú 、 xià zhī wén kě zhī yě。
yáo jiāng xùn wèi,
ràng yú yú shùn,
shùn 、 yǔ zhī jiān,
yuè mù xián jiàn,
nǎi shì zhī yú wèi,
diǎn zhí shù shí nián,
gōng yòng jì xīng,
rán hòu shòu zhèng。
shì tiān xià zhòng qì,
wáng zhě dà tǒng,
chuán tiān xià ruò sī zhī nán yě。
ér shuō zhě yuē : “ yáo ràng tiān xià yú xǔ yóu,
xǔ yóu bù shòu,
chǐ zhī táo yǐn。
jí xià zhī shí,
yǒu biàn súi 、 wù guāng zhě。
” cǐ hé yǐ chēng yān ?
tài shǐ gōng yuē : yú dēng jī shān,
qí shàng gài yǒu xǔ yóu zhǒng yún。
kǒng zǐ xù liè gǔ zhī rén shèng xián rén,
rú wú tài bó 、 bó yí zhī lún xiáng yǐ。
yú yǐ suǒ wén,
yóu 、 guāng yì zhì gāo,
qí wén cí bù shǎo gài jiàn,
hé zāi ?
kǒng zǐ yuē : “ bó yí 、 shū qí,
bù niàn jìu è,
yuàn shì yòng xī。
” “ qíu rén dé rén,
yòu hé yuàn hū ?
” yú bēi bó yí zhī yì,
dǔ yì shī kě yì yān。
qí chuán yuē : bó yí 、 shū qí,
gū zhú jūn zhī èr zǐ yě。
fù yù lì shū qí。
jí fù zú,
shū qí ràng bó yí。
bó yí yuē : “ fù mìng yě。
” sùi táo qù。
shū qí yì bù kěn lì ér táo zhī。
guó rén lì qí zhōng zǐ。
yú shì bó yí 、 shū qí wén xī bó chāng shàn yǎng lǎo,
“ hé wǎng gūi yān !
” jí zhì,
xī bó zú,
wǔ wáng zài mù zhǔ,
hào wèi wén wáng,
dōng fá zhòu。
bó yí 、 shū qí kòu mǎ ér jiàn yuē : “ fù sǐ bù zàng,
yuán jí gān gē,
kě wèi xiào hū ?
yǐ chén shì jūn,
kě wèi rén hū ?
” zuǒ yòu yù bīng zhī。
tài gōng yuē : “ cǐ yì rén yě。
” fú ér qù zhī。
wǔ wáng yǐ píng yīn luàn,
tiān xià zōng zhōu,
ér bó yí 、 shū qí chǐ zhī,
yì bù shí zhōu sù,
yǐn yú shǒu yáng shān,
cǎi wéi ér shí zhī。
jí è qiě sǐ,
zuò gē,
qí cí yuē : “ dēng bǐ xī shān xī,
cǎi qí wéi yǐ。
yǐ bào yì bào xī,
bù zhī qí fēi yǐ。
shén nóng 、 yú 、 xià hū yān méi xī,
wǒ ān shì gūi yǐ ?
yú jiē cú xī,
mìng zhī shuāi yǐ。
” sùi è sǐ yú shǒu yáng shān。
yóu cǐ guān zhī,
yuàn xié fēi xié ?
huò yuē : “ tiān dào wú qīn,
cháng yǔ shàn rén。
” ruò bó yí 、 shū qí,
kě wèi shàn rén zhě fēi xié ?
jī rén jié xíng,
rú cǐ ér è sǐ。
qiě qī shí zǐ zhī tú,
zhòng ní dú jiàn yán yuān wèi hǎo xué。
rán húi yě lv̌ kōng,
zāo kāng bù yàn,
ér zú zǎo yāo。
tiān zhī bào shī shàn rén,
qí hé rú zāi ?
dào zhí rì shā bù gū,
gān rén zhī ròu,
bào lì zì sūi,
jù dǎng shù qiān rén,
héng xíng tiān xià,
jìng yǐ shòu zhōng,
shì zūn hé dé zāi ?
cǐ qí yóu dà zhāng míng jiào zhù zhě yě。
ruò zhì jìn shì,
cāo xíng bù gǔi,
zhuān fàn jì hùi,
ér zhōng shēn yì lè,
fù hòu lèi shì bù jué。
huò zé dì ér dǎo zhī,
shí rán hòu chū yán,
xíng bù yóu jìng,
fēi gōng zhèng bù fā fèn,
ér yù huò zāi zhě,
bù kě shèng shù yě。
yú shén huò yān,
tǎng suǒ wèi tiān dào,
shì xié fēi xié ?
zǐ yuē : “ dào bù tóng,
bù xiāng wèi móu。
” yì gè cóng qí zhì yě。
gù yuē : “ fù gùi rú kě qíu,
sūi zhí biān zhī shì,
wú yì wèi zhī。
rú bù kě qíu,
cóng wú suǒ hǎo。
” “ sùi hán,
rán hòu zhī sōng bǎi zhī hòu diāo。
” jǔ shì hùn zhuó,
qīng shì nǎi jiàn。
qǐ yǐ qí zhòng ruò bǐ,
qí qīng ruò cǐ zāi ?
“ jūn zǐ jí méi shì ér míng bù chēng yān。
” jiǎ zǐ yuē : “ tān fū xùn cái,
liè shì xùn míng,
kuā zhě sǐ quán,
zhòng shù féng shēng。
” tóng míng xiāng zhào,
tóng lèi xiāng qíu。
“ yún cóng lóng,
fēng cóng hǔ,
shèng rén zuò ér wàn wù dǔ。
” bó yí 、 shū qí sūi xián,
dé fū zǐ ér míng yì zhāng ; yán yuān sūi dǔ xué,
fù jì wěi ér xíng yì xiǎn。
yán xué zhī shì,
qū shè yǒu shí,
ruò cǐ lèi míng yīn miè ér bù chēng,
bēi fū。
lv́ xiàng zhī rén,
yù dǐ xíng lì míng zhě,
fēi fù qīng yún zhī shì,
è néng shī yú hòu shì zāi !

司马迁

司马迁(前145年或前135年-不可考),字子长,夏阳(今陕西韩城南)人。西汉史学家、散文家。他以其“究天人之际,通古今之变,成一家之言”的史识创作了中国第一部纪传体通史《史记》(原名《太史公书》)。被公认为是中国史书的典范,该书记载了从上古传说中的黄帝时期,到汉武帝元狩元年,长达3000多年的历史,是“二十五史”之首,被鲁迅誉为“史家之绝唱,无韵之离骚”。

Processed in 0.185422 Second , 269 querys.