“千古犹并称”这段文字出自哪里?

上一句:常山暨我公

“千古犹并称”出自清代诗人黄毓祺的诗句: 《咏史三十一首 其二十九》

下一句:何物王承业

"千古犹并称" 诗句出自清代诗人黄毓祺《咏史三十一首 其二十九》

上帝有时醉忠孝无古今
是故晓天道不若敦人伦
寄谢令狐潮天人匪条分
人伦君未识安知天地心
寂寥军令严试看雷将军
面门矢猬集屹然如木人
先是玄元庙痛哭率吏民
束蒿灌以脂投之绝攀登
大小三百战带甲馀六旬
矢尽随取携藁人夜缒城
贼笑不设备死士斫其营
雍邱既已全睢阳虚左迎
远请为公守公为远将兵
合围月晕然战苦云何深
饮血复裹疮不鸣卷旆钲
兵自识将意将亦识士情
茶纸聊同餐枵腹无脱巾
壮哉鼠与雀微躯酬国恩
爱马雷电姿爱妾冰雪魂
愿解壮士饥化为一杯羹
城陷辄死之不负八尺身
阳阳等平常须髯磔如神
当其苦守时尺寸殊斤斤
蚍蜉蚁子微援绝谁见存
犬胡日以滋奚啻百万群
鲠其喉与牙搏食无繇因
蔽遮江淮间转运资中兴
三日相公至十日陈留平
天畀完节焉生死何足云
尔时颜太保又一张中丞
生骂牧羊奴如狗狗不狺
死当为厉鬼杀贼报圣明
握拳直透爪齧齿几穿龈
常山暨我公千古犹并称
何物王承业亦复同进明
拥兵利城陷觊窃其功名
此辈抑何多豺痕被冠缨
告急于临淮漠然置罔闻
围城饿月馀独食义不能
因拔所佩刀断指鲜血淋
一座皆感激泣下纷沾襟
贼破誓移师矢著浮图层
慷慨好男儿呜呼南霁云

yǒng shǐ sān shí yī shǒu qí èr shí jǐu
shàng dì yǒu shí zùi,
zhōng xiào wú gǔ jīn。
shì gù xiǎo tiān dào,
bù ruò dūn rén lún。
jì xiè lìng hú cháo,
tiān rén fěi tiáo fēn。
rén lún jūn wèi shì,
ān zhī tiān dì xīn。
jì liáo jūn lìng yán,
shì kàn léi jiāng jūn。
miàn mén shǐ wèi jí,
yì rán rú mù rén。
xiān shì xuán yuán miào,
tòng kū lv̀ lì mín。
shù hāo guàn yǐ zhī,
tóu zhī jué pān dēng。
dà xiǎo sān bǎi zhàn,
dài jiǎ yú lìu xún。
shǐ jǐn súi qǔ xié,
gǎo rén yè zhùi chéng。
zéi xiào bù shè bèi,
sǐ shì zhuó qí yíng。
yōng qīu jì yǐ quán,
sūi yáng xū zuǒ yíng。
yuǎn qǐng wèi gōng shǒu,
gōng wèi yuǎn jiāng bīng。
hé wéi yuè yūn rán,
zhàn kǔ yún hé shēn。
yǐn xiě fù guǒ chuāng,
bù míng juàn pèi zhēng。
bīng zì shì jiāng yì,
jiāng yì shì shì qíng。
chá zhǐ liáo tóng cān,
xiāo fù wú tuō jīn。
zhuàng zāi shǔ yǔ què,
wēi qū chóu guó ēn。
ài mǎ léi diàn zī,
ài qiè bīng xuě hún。
yuàn jiě zhuàng shì jī,
huà wèi yī bēi gēng。
chéng xiàn zhé sǐ zhī,
bù fù bā chǐ shēn。
yáng yáng děng píng cháng,
xū rán zhé rú shén。
dāng qí kǔ shǒu shí,
chǐ cùn shū jīn jīn。
bǐ fú yǐ zǐ wēi,
yuán jué shúi jiàn cún。
quǎn hú rì yǐ zī,
xī chì bǎi wàn qún。
gěng qí hóu yǔ yá,
bó shí wú yáo yīn。
bì zhē jiāng huái jiān,
zhuǎn yùn zī zhōng xīng。
sān rì xiāng gōng zhì,
shí rì chén líu píng。
tiān bì wán jié yān,
shēng sǐ hé zú yún。
ěr shí yán tài bǎo,
yòu yī zhāng zhōng chéng。
shēng mà mù yáng nú,
rú gǒu gǒu bù yín。
sǐ dāng wèi lì gǔi,
shā zéi bào shèng míng。
wò quán zhí tòu zhuǎ,
niè chǐ jī chuān kěn。
cháng shān jì wǒ gōng,
qiān gǔ yóu bìng chēng。
hé wù wáng chéng yè,
yì fù tóng jìn míng。
yǒng bīng lì chéng xiàn,
jì qiè qí gōng míng。
cǐ bèi yì hé duō,
chái hén bèi guān yīng。
gào jí yú lín huái,
mò rán zhì wǎng wén。
wéi chéng è yuè yú,
dú shí yì bù néng。
yīn bá suǒ pèi dāo,
duàn zhǐ xiān xiě lín。
yī zuò jiē gǎn jī,
qì xià fēn zhān jīn。
zéi pò shì yí shī,
shǐ zhù fú tú céng。
kāng kǎi hǎo nán ér,
wū hū nán jì yún。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。

Processed in 0.086590 Second , 221 querys.