tiān shān cǎo táng yǔ yáng zhēn fù lùn bái shā xiān shēng xué jiān yí tóng hùi zhū yǒu sì shǒu qí yī
lǐu táng zhú wù dǔ fēng qīng,
rì wǔ huáng lí shēn chù míng。
dú bà cǎo táng wú yī shì,
zūn qián tóng dùi shǔi yún qīng。
明广东南海人,字乔仲。嘉靖十四年进士。授御史,上疏言四海困竭,请罢建沙河行宫、金山功德寺。寻引疾归,起官巡按福建。二十四年疏劾严嵩奸贪,比之李林甫、卢杞。下诏狱廷杖除名。家居二十余年。隆庆初复官。万历初为吏部侍郎、南京礼部尚书,为张居正所排,罢。卒谥端恪。有《天山草堂存稿》。