"冻手莫弄珠" 诗句出自唐代诗人孟郊《杏殇(杏殇,花乳也,霜翦而落,因悲昔婴,故作是诗)》
冻手莫弄珠,弄珠珠易飞。
惊霜莫翦春,翦春无光辉。
零落霜花乳,斓斑昔婴衣。
拾之不盈把,日暮空悲归。
地上空拾星,枝上不见花。
哀哀孤老人,戚戚无子家。
岂若没水凫,不如拾巢鸦。
浪鷇破便飞,风雏袅相夸。
芳婴不复生,向物空悲嗟。
应是一线泪,入此春木心。
枝枝不成花,片片落翦金。
春寿何可长,霜哀亦已深。
常时洗芳泉,此日洗泪襟。
儿生月不明,儿死月始光。
儿月两相夺,儿命果不长。
如何此英英,亦为吊苍苍。
甘为堕地尘,不为末世芳。
踏地恐土痛,损彼芳树根。
此诚天不知,翦弃我子孙。
垂枝有千落,芳命无一存。
谁谓生人家,春色不入门。
冽冽霜杀春,枝枝疑纤刀。
木心既零落,山窍空呼号。
班班落地英,点点如明膏。
始知天地间,万物皆不牢。
哭此不成春,泪痕三四斑。
失芳蝶既狂,失子老亦孱。
且无生生力,自有死死颜。
灵凤不衔诉,谁为扣天关。
此儿自见灾,花发多不谐。
穷老收碎心,永夜抱破怀。
声死更何言,意死不必喈。
病叟无子孙,独立犹束柴。
霜似败红芳,剪啄十数双。
参差呻细风,噞喁沸浅江。
泣凝不可消,恨壮难自降。
空遗旧日影,怨彼霜书窗。
xìng shāng ( xìng shāng,huā rǔ yě,shuāng jiǎn ér luò,yīn bēi xī yīng,gù zuò shì shī )
dòng shǒu mò nòng zhū,
nòng zhū zhū yì fēi。
liáng shuāng mò jiǎn chūn,
jiǎn chūn wú guāng hūi。
líng luò shuāng huā rǔ,
lán bān xī yīng yī。
shí zhī bù yíng bǎ,
rì mù kōng bēi gūi。
dì shàng kōng shí xīng,
zhī shàng bù jiàn huā。
āi āi gū lǎo rén,
qī qī wú zǐ jiā。
qǐ ruò méi shǔi fú,
bù rú shí cháo yā。
làng kòu pò biàn fēi,
fēng chú niǎo xiāng kuā。
fāng yīng bù fù shēng,
xiàng wù kōng bēi jiē。
yìng shì yī xiàn lèi,
rù cǐ chūn mù xīn。
zhī zhī bù chéng huā,
piàn piàn luò jiǎn jīn。
chūn shòu hé kě cháng,
shuāng āi yì yǐ shēn。
cháng shí xǐ fāng quán,
cǐ rì xǐ lèi jīn。
ér shēng yuè bù míng,
ér sǐ yuè shǐ guāng。
ér yuè liǎng xiāng duó,
ér mìng guǒ bù cháng。
rú hé cǐ yīng yīng,
yì wèi diào cāng cāng。
gān wèi duò dì chén,
bù wèi mò shì fāng。
tà dì kǒng tǔ tòng,
sǔn bǐ fāng shù gēn。
cǐ chéng tiān bù zhī,
jiǎn qì wǒ zǐ sūn。
chúi zhī yǒu qiān luò,
fāng mìng wú yī cún。
shúi wèi shēng rén jiā,
chūn sè bù rù mén。
liè liè shuāng shā chūn,
zhī zhī yí xiān dāo。
mù xīn jì líng luò,
shān qiào kōng hū hào。
bān bān luò dì yīng,
diǎn diǎn rú míng gāo。
shǐ zhī tiān dì jiān,
wàn wù jiē bù láo。
kū cǐ bù chéng chūn,
lèi hén sān sì bān。
shī fāng dié jì kuáng,
shī zǐ lǎo yì chán。
qiě wú shēng shēng lì,
zì yǒu sǐ sǐ yán。
líng fèng bù xián sù,
shúi wèi kòu tiān guān。
cǐ ér zì jiàn zāi,
huā fā duō bù xié。
qióng lǎo shōu sùi xīn,
yǒng yè bào pò huái。
shēng sǐ gèng hé yán,
yì sǐ bù bì jiē。
bìng sǒu wú zǐ sūn,
dú lì yóu shù chái。
shuāng sì bài hóng fāng,
jiǎn zhuó shí shù shuāng。
cān chà shēn xì fēng,
yǎn yóng fèi qiǎn jiāng。
qì níng bù kě xiāo,
hèn zhuàng nán zì jiàng。
kōng yí jìu rì yǐng,
yuàn bǐ shuāng shū chuāng。
孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。