dà míng yuán fù chū láng zhōng xié shì gǎn yù wǔ yán bā zhāng cì yùn bìng chén dōng píng cáo zǐ zhēn biān xīu jì qīu cáo kè míng qí sì
líu guāng rú jí shǔi,
yī qù nán fù zài。
gūi lái zuò xū shì,
shǐ jué shēn ān tài。
戴表元(1244~1310)宋末元初文学家,被称为“东南文章大家”。字帅初,一字曾伯,号剡源,庆元奉化剡源榆林(今属浙江班溪镇榆林村)人。宋咸淳七年进士,元大德八年,被荐为信州教授。再调婺州,因病辞归。论诗主张宗唐得古,诗风清深雅洁,类多伤时悯乱、悲忧感愤之辞。著有《剡源集》