"严子好真隐" 诗句出自唐代诗人崔曙《登水门楼,见亡友张贞期题望黄河诗,因以感兴》
dēng shǔi mén lóu,jiàn wáng yǒu zhāng zhēn qī tí wàng huáng hé shī,yīn yǐ gǎn xīng
wú yǒu dōng nán měi,
xī wén dēng cǐ lóu。
rén súi chuān shàng shì,
shū xiàng bì zhōng líu。
yán zǐ hǎo zhēn yǐn,
xiè gōng dān yuǎn yóu。
qīng fēng chū zuò sòng,
xiá rì fù xiāo yōu。
shí yǔ wén zì gǔ,
jī jiāng shān shǔi yōu。
yǐ gū cāng shēng wàng,
kōng jiàn huáng hé líu。
líu luò nián jiāng wǎn,
bēi liáng wù yǐ qīu。
tiān gāo bù kě wèn,
yǎn qì fù xíng zhōu。
崔曙(?—739年),一作署,宋州宋城县(今河南商丘)人 ,唐朝状元、诗人。崔曙自幼失去双亲,可谓备尝人世艰难困苦。开元二十六年(738年),崔曙科举考试中获得进士第一名,又在殿试中作《奉试明堂火珠》诗。唐玄宗看后大为赞赏,取为状元,官授河内县县尉。可惜,第二年,崔曙就病故了。崔曙死后只留下一女,名叫“星星”,世人皆以为“曙后一星孤”是谶语。