"更爱参天树" 诗句出自元代诗人程文海《摸鱼儿 次韵庐疏齐宪使题岁寒亭 此首下原附》
mō yú ér cì yùn lú shū qí xiàn shǐ tí sùi hán tíng cǐ shǒu xià yuán fù
wèn shū zhāi 、 xiāng zhōng zhū fèng,
hé rú jiāng shàng yīng wǔ。
bō hán mù luò rén qiān lǐ,
kè lǐ yǔ shúi tóng zhù。
máo wū qù。
wú zì ài wú tíng,
gèng ài cān tiān shù。
láo jūn wèi fù。
miǎo xuě yàn nán fēi,
yún tāo dōng xià,
sùi yàn yù hé chù。
shū zhāi lǎo,
yì qì jīng wén wěi wǔ。
píng shēng wò shǒu xiāng xǔ。
jiāng nán jiāng běi xún fāng lù,
gòng kàn bì yún lái qù。
huáng hú jǔ。
jì wǒ dù qín huái,
jūn zhèng lín qīng jù。
gē shēng huǎn yǔ。
pà jìng zhú néng xǐng,
tíng huā qǐ wǔ,
liáng sàn yè lái yǔ 。
程钜夫(1249年—1318年),初名文海,因避元武宗海山名讳,改用字代名,号雪楼,又号远斋。建昌(今江西南城)人,祖籍郢州京山(今属湖北)。元朝名臣、文学家。程钜夫少与吴澄同门。南宋末年,随叔父降元,入为质子。至元二十四年(1287年),拜侍御史,行御史台事,于江南推荐赵孟頫等二十余人,皆获擢用。丞相桑哥专政,程钜夫上疏极谏,几遭杀害。延祐五年(1318年)去世,年七十。泰定二年(1325年),追赠大司徒、柱国,追封楚国公,谥号“文宪”。程钜夫历事四朝,为当时名臣,其文章雍容大雅,诗亦磊落俊伟。有《雪楼集》三十卷。