“丈夫志四海”这段文字出自哪里?

上一句:弃置莫复陈

“丈夫志四海”出自两汉诗人曹植的诗句: 《赠白马王彪·并序》

下一句:万里犹比邻

曹植写关于中药材的诗句

"丈夫志四海" 诗句出自两汉诗人曹植《赠白马王彪·并序》

黄初四年五月白马王、任城王与余俱朝京师、会节气
到洛阳任城王薨
至七月与白马王还国
后有司以二王归藩道路宜异宿止意毒恨之
盖以大别在数日是用自剖与王辞焉愤而成篇
谒帝承明庐逝将归旧疆
清晨发皇邑日夕过首阳
伊洛广且深欲济川无梁
泛舟越洪涛怨彼东路长
顾瞻恋城阙引领情内伤
太谷何寥廓山树郁苍苍
霖雨泥我涂流潦浩纵横
中逵绝无轨改辙登高岗
修坂造云日我马玄以黄
玄黄犹能进我思郁以纡
郁纡将何念亲爱在离居
本图相与偕中更不克俱
鸱枭鸣衡轭豺狼当路衢
苍蝇间白黑谗巧令亲疏
欲还绝无蹊揽辔止踟蹰
踟蹰亦何留?
相思无终极。
秋风发微凉寒蝉鸣我侧
原野何萧条白日忽西匿
归鸟赴乔林翩翩厉羽翼
孤兽走索群衔草不遑食
感物伤我怀抚心长太息
太息将何为天命与我违
奈何念同生一往形不归
孤魂翔故域灵柩寄京师
存者忽复过亡殁身自衰
人生处一世去若朝露晞
年在桑榆间影响不能追
自顾非金石咄唶令心悲
心悲动我神弃置莫复陈
丈夫志四海万里犹比邻
恩爱苟不亏在远分日亲
何必同衾帱然后展慇懃
忧思成疾疢无乃儿女仁
仓卒骨肉情,能不怀苦辛?
苦辛何虑思,天命信可疑
虚无求列仙松子久吾欺
变故在斯须百年谁能持?
离别永无会
执手将何时?
王其爱玉体
俱享黄髪期
收泪即长路援笔从此辞

zèng bái mǎ wáng biāo · bìng xù
huáng chū sì nián wǔ yuè,
bái mǎ wáng 、 rèn chéng wáng yǔ yú jù zhāo jīng shī 、 hùi jié qì。
dào luò yáng,
rèn chéng wáng hōng。
zhì qī yuè,
yǔ bái mǎ wáng huán guó。
hòu yǒu sī yǐ èr wáng gūi fán,
dào lù yí yì sù zhǐ,
yì dú hèn zhī。
gài yǐ dà bié zài shù rì,
shì yòng zì pōu,
yǔ wáng cí yān,
fèn ér chéng piān。
yè dì chéng míng lú,
shì jiāng gūi jìu jiāng。
qīng chén fā huáng yì,
rì xī guò shǒu yáng。
yī luò guǎng qiě shēn,
yù jì chuān wú liáng。
fàn zhōu yuè hóng tāo,
yuàn bǐ dōng lù cháng。
gù zhān liàn chéng què,
yǐn lǐng qíng nèi shāng。
tài gǔ hé liáo kuò,
shān shù yù cāng cāng。
lín yǔ ní wǒ tú,
líu lǎo hào zòng héng。
zhōng kúi jué wú gǔi,
gǎi chè dēng gāo gǎng。
xīu bǎn zào yún rì,
wǒ mǎ xuán yǐ huáng。
xuán huáng yóu néng jìn,
wǒ sī yù yǐ yū。
yù yū jiāng hé niàn,
qīn ài zài lí jū。
běn tú xiāng yǔ xié,
zhōng gèng bù kè jù。
zhī xiāo míng héng è,
chái láng dāng lù qú。
cāng yíng jiān bái hēi,
chán qiǎo lìng qīn shū。
yù huán jué wú xī,
lǎn pèi zhǐ chí chú。
chí chú yì hé líu ?
xiāng sī wú zhōng jí。
qīu fēng fā wēi liáng,
hán chán míng wǒ cè。
yuán yě hé xiāo tiáo,
bái rì hū xī nì。
gūi niǎo fù qiáo lín,
piān piān lì yǔ yì。
gū shòu zǒu suǒ qún,
xián cǎo bù huáng shí。
gǎn wù shāng wǒ huái,
fǔ xīn cháng tài xī。
tài xī jiāng hé wèi,
tiān mìng yǔ wǒ wéi。
nài hé niàn tóng shēng,
yī wǎng xíng bù gūi。
gū hún xiáng gù yù,
líng jìu jì jīng shī。
cún zhě hū fù guò,
wáng mò shēn zì shuāi。
rén shēng chù yī shì,
qù ruò zhāo lù xī。
nián zài sāng yú jiān,
yǐng xiǎng bù néng zhūi。
zì gù fēi jīn shí,
duō jiè lìng xīn bēi。
xīn bēi dòng wǒ shén,
qì zhì mò fù chén。
zhàng fū zhì sì hǎi,
wàn lǐ yóu bǐ lín。
ēn ài gǒu bù yú,
zài yuǎn fēn rì qīn。
hé bì tóng qīn chóu,
rán hòu zhǎn yīn qín。
yōu sī chéng jí chèn,
wú nǎi ér nv̌ rén。
cāng zú gǔ ròu qíng,
néng bù huái kǔ xīn ?
kǔ xīn hé lv̀ sī,
tiān mìng xìn kě yí。
xū wú qíu liè xiān,
sōng zǐ jǐu wú qī。
biàn gù zài sī xū,
bǎi nián shúi néng chí ?
lí bié yǒng wú hùi,
zhí shǒu jiāng hé shí ?
wáng qí ài yù tǐ,
jù xiǎng huáng fà qī。
shōu lèi jí cháng lù,
yuán bǐ cóng cǐ cí。

曹植

曹植(192-232),字子建,沛国谯(今安徽省亳州市)人。三国曹魏著名文学家,建安文学代表人物。魏武帝曹操之子,魏文帝曹丕之弟,生前曾为陈王,去世后谥号“思”,因此又称陈思王。后人因他文学上的造诣而将他与曹操、曹丕合称为“三曹”,南朝宋文学家谢灵运更有“天下才有一石,曹子建独占八斗”的评价。王士祯尝论汉魏以来二千年间诗家堪称“仙才”者,曹植、李白、苏轼三人耳。

Processed in 0.151995 Second , 349 querys.