là yuè shí sì yè cùi tíng zhǔ hùi fàn jiāng yǐ yù wèn wú jiāng bié lái yì wèi yùn qí èr
dōng qù chūn fù lái,
gān kūn yǒu cháng yùn。
dá rén tǐ zì rán,
bǎi nián fù liáng yùn。
jìng yè jiāng yǒu shēng,
wēi yún yuè shēng yūn。
xiāng féng qiě jǐn huān,
dé sāng hé xū wèn。
陈烓(1449~1527年),陈叔刚胞侄,字文用,号蒙庵,晚号留余。明成化十四年(1478年)进士,任潮州推官,饶平山民抗拒官府苛税,陈烓前往处置,十日即告安定。他巡行之处,冤民有从数百里外前往告状者,立即判决,案无滞留。后升南京御史,巡视两浙,奏劾贪吏监司以下13人,名声大起。弘治元年(1488年),陈烓上疏奏苏民困等8事,均被采纳,后升广西佥事、浙江佥事,以病辞归。