“处小而禽大”这段文字出自哪里?

上一句:推弱以克强

“处小而禽大”出自两汉诗人曹操的诗句: 《述志令》

下一句:意之所图

"处小而禽大" 诗句出自两汉诗人曹操《述志令》

孤始举孝廉年少自以本非岩穴知名之士恐为海内人之所见凡愚欲为一郡守好作政教以建立名誉使世士明知之;故在济南始除残去秽平心选举违迕诸常侍
以为强豪所忿恐致家祸故以病还
去官之后年纪尚少顾视同岁中年有五十未名为老
内自图之从此却去二十年待天下清乃与同岁中始举者等耳
故以四时归乡里于谯东五十里筑精舍欲秋夏读书冬春射猎求底下之地欲以泥水自蔽绝宾客往来之望
然不能得如意
后徵为都尉迁典军校尉意遂更欲为国家讨贼立功欲望封侯作征西将军然后题墓道言“汉故征西将军曹侯之墓”此其志也
而遭值董卓之难兴举义兵
是时合兵能多得耳然常自损不欲多之;所以然者多兵意盛与强敌争倘更为祸始
故汴水之战数千后还到扬州更募亦复不过三千人此其本志有限也
后领兖州破降黄巾三十万众
又袁术僭号于九江下皆称臣名门曰建号门衣被皆为天子之制两妇预争为皇后
志计已定人有劝术使遂即帝位露布天下答言“曹公尚在未可也”
后孤讨禽其四将获其人众遂使术穷亡解沮发病而死
及至袁绍据河北兵势强盛孤自度势实不敌之;但计投死为国以义灭身足垂于后
幸而破绍枭其二子
又刘表自以为宗室)包藏奸心乍前乍却以观世事据有当州孤复定之遂平天下
身为宰相人臣之贵已极意望已过矣
今孤言此若为自大欲人言尽故无讳耳
设使国家无有孤不知当几人称帝几人称王!
或者人见孤强盛
又性不信天命之事恐私心相评言有不逊之志妄相忖度每用耿耿
齐桓、晋文所以垂称至今日者以其兵势广大犹能奉事周室也
《论语》云:“三分天下有其二以服事殷周之德可谓至德矣
”夫能以大事小也
昔乐毅走赵赵王欲与之图燕
乐毅伏而垂泣对曰:“臣事昭王犹事大王;臣若获戾放在他国没世然后已不忍谋赵之徒隶况燕后嗣乎!
”胡亥之杀蒙恬也
恬曰:“自吾先人及至子孙积信于秦三世矣;今臣将兵三十余万其势足以背叛然自知必死而守义者不敢辱先人之教以忘先王也
”孤每读此二人书未尝不怆然流涕也
孤祖、父以至孤身皆当亲重之任可谓见信者矣以及子桓兄弟过于三世矣
孤非徒对诸君说此也常以语妻妾皆令深知此意
孤谓之言:“顾我万年之后汝曹皆当出嫁欲令传道我心使他人皆知之
”孤此言皆肝鬲之要也
所以勤勤恳恳叙心腹者见周公有《金縢》之书以自明恐人不信之故
然欲孤便尔委捐所典兵众以还执事归就武平侯国实不可也
何者?
诚恐己离兵为人所祸也

既为子孙计又己败则国家倾危是以不得慕虚名而处实祸此所不得为也
前朝恩封三子为侯固辞不受今更欲受之非欲复以为荣欲以为外援为万安计
孤闻介推之避晋封申胥之逃楚赏未尝不舍书而叹有以自省也
奉国威灵仗钺征伐推弱以克强处小而禽大
意之所图动无违事心之所虑何向不济遂荡平天下不辱主命
可谓天助汉室非人力也
然封兼四县食户三万何德堪之!
江湖未静
不可让位;至于邑土可得而辞
今上还阳夏、柘、苦三县户二万但食武平万户且以分损谤议少减孤之责也

《述志令》 拼音标注

shù zhì lìng
gū shǐ jǔ xiào lián,
nián shǎo,
zì yǐ běn fēi yán xué zhī míng zhī shì,
kǒng wèi hǎi nèi rén zhī suǒ jiàn fán yú,
yù wèi yī jùn shǒu,
hǎo zuò zhèng jiào,
yǐ jiàn lì míng yù,
shǐ shì shì míng zhī zhī ; gù zài jì nán,
shǐ chú cán qù hùi,
píng xīn xuǎn jǔ,
wéi wù zhū cháng shì。
yǐ wèi qiáng háo suǒ fèn,
kǒng zhì jiā huò,
gù yǐ bìng huán。
qù guān zhī hòu,
nián jì shàng shǎo,
gù shì tóng sùi zhōng,
nián yǒu wǔ shí,
wèi míng wèi lǎo。
nèi zì tú zhī,
cóng cǐ què qù èr shí nián,
dài tiān xià qīng,
nǎi yǔ tóng sùi zhōng shǐ jǔ zhě děng ěr。
gù yǐ sì shí gūi xiāng lǐ,
yú qiáo dōng wǔ shí lǐ zhú jīng shè,
yù qīu xià dú shū,
dōng chūn shè liè,
qíu dǐ xià zhī dì,
yù yǐ ní shǔi zì bì,
jué bīn kè wǎng lái zhī wàng。
rán bù néng dé rú yì。
hòu zhēng wèi dū wèi,
qiān diǎn jūn xiào wèi,
yì sùi gèng yù wèi guó jiā tǎo zéi lì gōng,
yù wàng fēng hóu zuò zhēng xī jiāng jūn,
rán hòu tí mù dào yán “ hàn gù zhēng xī jiāng jūn cáo hóu zhī mù ”,
cǐ qí zhì yě。
ér zāo zhí dǒng zhuō zhī nán,
xīng jǔ yì bīng。
shì shí hé bīng néng duō dé ěr,
rán cháng zì sǔn,
bù yù duō zhī ; suǒ yǐ rán zhě,
duō bīng yì shèng,
yǔ qiáng dí zhēng,
tǎng gèng wèi huò shǐ。
gù biàn shǔi zhī zhàn shù qiān,
hòu huán dào yáng zhōu gèng mù,
yì fù bù guò sān qiān rén,
cǐ qí běn zhì yǒu xiàn yě。
hòu lǐng yǎn zhōu,
pò jiàng huáng jīn sān shí wàn zhòng。
yòu yuán zhú jiàn hào yú jǐu jiāng,
xià jiē chēng chén,
míng mén yuē jiàn hào mén,
yī bèi jiē wèi tiān zǐ zhī zhì,
liǎng fù yù zhēng wèi huáng hòu。
zhì jì yǐ dìng,
rén yǒu quàn zhú shǐ sùi jí dì wèi,
lù bù tiān xià,
dá yán “ cáo gōng shàng zài,
wèi kě yě ”。
hòu gū tǎo qín qí sì jiāng,
huò qí rén zhòng,
sùi shǐ zhú qióng wáng jiě jū,
fā bìng ér sǐ。
jí zhì yuán shào jù hé běi,
bīng shì qiáng shèng,
gū zì dù shì,
shí bù dí zhī ; dàn jì tóu sǐ wèi guó,
yǐ yì miè shēn,
zú chúi yú hòu。
xìng ér pò shào,
xiāo qí èr zǐ。
yòu líu biǎo zì yǐ wèi zōng shì ),
bāo cáng jiān xīn,
zhà qián zhà què,
yǐ guān shì shì,
jù yǒu dāng zhōu,
gū fù dìng zhī,
sùi píng tiān xià。
shēn wèi zǎi xiāng,
rén chén zhī gùi yǐ jí,
yì wàng yǐ guò yǐ。
jīn gū yán cǐ,
ruò wèi zì dà,
yù rén yán jǐn,
gù wú hùi ěr。
shè shǐ guó jiā wú yǒu gū,
bù zhī dāng jī rén chēng dì,
jī rén chēng wáng !
huò zhě rén jiàn gū qiáng shèng,
yòu xìng bù xìn tiān mìng zhī shì,
kǒng sī xīn xiāng píng,
yán yǒu bù xùn zhī zhì,
wàng xiāng cǔn dù,
měi yòng gěng gěng。
qí huán 、 jìn wén suǒ yǐ chúi chēng zhì jīn rì zhě,
yǐ qí bīng shì guǎng dà,
yóu néng fèng shì zhōu shì yě。
《 lùn yǔ 》 yún : “ sān fēn tiān xià yǒu qí èr,
yǐ fú shì yīn,
zhōu zhī dé kě wèi zhì dé yǐ。
” fū néng yǐ dà shì xiǎo yě。
xī lè yì zǒu zhào,
zhào wáng yù yǔ zhī tú yàn。
lè yì fú ér chúi qì,
dùi yuē : “ chén shì zhāo wáng,
yóu shì dà wáng ; chén ruò huò lì,
fàng zài tā guó,
méi shì rán hòu yǐ,
bù rěn móu zhào zhī tú lì,
kuàng yàn hòu sì hū !
” hú hài zhī shā méng tián yě,
tián yuē : “ zì wú xiān rén jí zhì zǐ sūn,
jī xìn yú qín sān shì yǐ ; jīn chén jiāng bīng sān shí yú wàn,
qí shì zú yǐ bèi pàn,
rán zì zhī bì sǐ ér shǒu yì zhě,
bù gǎn rǔ xiān rén zhī jiào yǐ wàng xiān wáng yě。
” gū měi dú cǐ èr rén shū,
wèi cháng bù chuàng rán líu tì yě。
gū zǔ 、 fù yǐ zhì gū shēn,
jiē dāng qīn zhòng zhī rèn,
kě wèi jiàn xìn zhě yǐ,
yǐ jí zǐ huán xiōng dì,
guò yú sān shì yǐ。
gū fēi tú dùi zhū jūn shuō cǐ yě,
cháng yǐ yǔ qī qiè,
jiē lìng shēn zhī cǐ yì。
gū wèi zhī yán : “ gù wǒ wàn nián zhī hòu,
rǔ cáo jiē dāng chū jià,
yù lìng chuán dào wǒ xīn,
shǐ tā rén jiē zhī zhī。
” gū cǐ yán jiē gān lì zhī yào yě。
suǒ yǐ qín qín kěn kěn xù xīn fù zhě,
jiàn zhōu gōng yǒu 《 jīn téng 》 zhī shū yǐ zì míng,
kǒng rén bù xìn zhī gù。
rán yù gū biàn ěr wěi juān suǒ diǎn bīng zhòng,
yǐ huán zhí shì,
gūi jìu wǔ píng hóu guó,
shí bù kě yě。
hé zhě ?
chéng kǒng jǐ lí bīng wèi rén suǒ huò yě。
jì wèi zǐ sūn jì,
yòu jǐ bài zé guó jiā qīng wēi,
shì yǐ bù dé mù xū míng ér chù shí huò,
cǐ suǒ bù dé wèi yě。
qián zhāo ēn fēng sān zǐ wèi hóu,
gù cí bù shòu,
jīn gèng yù shòu zhī,
fēi yù fù yǐ wèi róng,
yù yǐ wèi wài yuán,
wèi wàn ān jì。
gū wén jiè tūi zhī bì jìn fēng,
shēn xū zhī táo chǔ shǎng,
wèi cháng bù shè shū ér tàn,
yǒu yǐ zì shěng yě。
fèng guó wēi líng,
zhàng yuè zhēng fá,
tūi ruò yǐ kè qiáng,
chù xiǎo ér qín dà。
yì zhī suǒ tú,
dòng wú wéi shì,
xīn zhī suǒ lv̀,
hé xiàng bù jì,
sùi dàng píng tiān xià,
bù rǔ zhǔ mìng。
kě wèi tiān zhù hàn shì,
fēi rén lì yě。
rán fēng jiān sì xiàn,
shí hù sān wàn,
hé dé kān zhī !
jiāng hú wèi jìng,
bù kě ràng wèi ; zhì yú yì tǔ,
kě dé ér cí。
jīn shàng huán yáng xià 、 zhè 、 kǔ sān xiàn hù èr wàn,
dàn shí wǔ píng wàn hù,
qiě yǐ fēn sǔn bàng yì,
shǎo jiǎn gū zhī zé yě。

《述志令》 作者简介

曹操

曹操(155年-220年正月庚子),字孟德,一名吉利,小字阿瞒,沛国谯(今安徽亳州)人,汉族。东汉末年杰出的政治家、军事家、文学家、书法家。三国中曹魏政权的缔造者,其子曹丕称帝后,追尊为武皇帝,庙号太祖。曹操精兵法,善诗歌,抒发自己的政治抱负,并反映汉末人民的苦难生活,气魄雄伟,慷慨悲凉;散文亦清峻整洁,开启并繁荣了建安文学,给后人留下了宝贵的精神财富,史称建安风骨,鲁迅评价其为“改造文章的祖师”。同时曹操也擅长书法,尤工章草,唐朝张怀瓘在《书断》中评其为“妙品”。

Processed in 0.155115 Second , 253 querys.