"水落长滩白石多" 诗句出自明代诗人陈琏《王维辋川图为襄城伯李公赋》
开元进士王摩诘,文艺当时妙无匹。
诸王礼待若师友,赋咏相酬有裴迪。
大开别业蓝田间,终南溪壑相回环。
千寻瀑布飞寒练,万叠层峦拥翠鬟。
古木藤萝别鹿栅,濯濯驯麋意间适。
琅玕萧森竹里馆,苔钱堆积宫槐陌。
南坨北坨归眺望,胜槩咸誇辋口庄。
人家几簇依林麓,辋水百道通桥梁。
往来半是烟霞侣,路绕羊肠知几许。
辛夷花残昨夜风,茱萸叶长连朝雨。
孟城坳前景最幽,携琴策蹇从嬉游。
偏爱奚童知养鹤,更说有谁能饭牛。
斤竹岭头天气暖,华子冈前莎草短。
芰荷香近临湖亭,松桧阴连文杏馆。
攲湖风来生碧波,捕鱼艇子轻如梭。
泥深古涧青芹老,水落长滩白石多。
波光微茫兼柳浪,落日轻烟起渔唱。
何人危坐把纶竿,有客清谈倚书舫。
辋川胜景十有馀,百年之后成荒墟。
空留陈迹在人世,谩有芳名传画图。
襄城李公能鉴画,犀轴牙签满高架。
独爱斯图笔法精,购之更不论其价。
我来谛观诗兴浓,此身如在蓝田中。
华堂泚笔为公赋,飘飘神思起鸿濛。
《王维辋川图为襄城伯李公赋》 拼音标注
wáng wéi wǎng chuān tú wèi xiāng chéng bó lǐ gōng fù
kāi yuán jìn shì wáng mó jié,
wén yì dāng shí miào wú pǐ。
zhū wáng lǐ dài ruò shī yǒu,
fù yǒng xiāng chóu yǒu péi dí。
dà kāi bié yè lán tián jiān,
zhōng nán xī hè xiāng húi huán。
qiān xún pù bù fēi hán liàn,
wàn dié céng luán yǒng cùi huán。
gǔ mù téng luó bié lù zhà,
zhuó zhuó xún mí yì jiān shì。
láng gān xiāo sēn zhú lǐ guǎn,
tái qián dūi jī gōng huái mò。
nán tuó běi tuó gūi tiào wàng,
shèng gài xián kuā wǎng kǒu zhuāng。
rén jiā jī cù yī lín lù,
wǎng shǔi bǎi dào tōng qiáo liáng。
wǎng lái bàn shì yān xiá lv̌,
lù rào yáng cháng zhī jī xǔ。
xīn yí huā cán zuó yè fēng,
zhū yú yè cháng lián zhāo yǔ。
mèng chéng ào qián jǐng zùi yōu,
xié qín cè jiǎn cóng xī yóu。
piān ài xī tóng zhī yǎng hè,
gèng shuō yǒu shúi néng fàn níu。
jīn zhú líng tóu tiān qì nuǎn,
huá zǐ gāng qián shā cǎo duǎn。
jì hé xiāng jìn lín hú tíng,
sōng kuài yīn lián wén xìng guǎn。
qī hú fēng lái shēng bì bō,
bǔ yú tǐng zǐ qīng rú suō。
ní shēn gǔ jiàn qīng qín lǎo,
shǔi luò cháng tān bái shí duō。
bō guāng wēi máng jiān lǐu làng,
luò rì qīng yān qǐ yú chàng。
hé rén wēi zuò bǎ lún gān,
yǒu kè qīng tán yǐ shū fǎng。
wǎng chuān shèng jǐng shí yǒu yú,
bǎi nián zhī hòu chéng huāng xū。
kōng líu chén jī zài rén shì,
mán yǒu fāng míng chuán huà tú。
xiāng chéng lǐ gōng néng jiàn huà,
xī zhóu yá qiān mǎn gāo jià。
dú ài sī tú bǐ fǎ jīng,
gòu zhī gèng bù lùn qí jià。
wǒ lái dì guān shī xīng nóng,
cǐ shēn rú zài lán tián zhōng。
huá táng cǐ bǐ wèi gōng fù,
piāo piāo shén sī qǐ hóng méng。
《王维辋川图为襄城伯李公赋》 作者简介
(1370—1454)明广东东莞人,字廷器,别号琴轩。洪武二十三年举人,入国子监。选为桂林教授。严条约,以身作则。永乐间历许州、扬州知府,升四川按察使,豪吏奸胥,悉加严惩。宣德初为南京国子祭酒。正统初任南京礼部侍郎。致仕。在乡逢黄萧养起义,建镇压制御之策。博通经史,以文学知名于时,文词典重,著作最多,词翰清雅。有《罗浮志》、《琴轩集》、《归田稿》等。