"千丝百丈纷难理" 诗句出自清代诗人陈克劬《春阴泥人孤怀难遣效何大复明月篇体为春阴曲以寄情得二百八十字》
春寒著人如泼水,拥被不知残睡美。
起来搴幔盼朝暾,堕地湿云飞不起。
海棠一树娇春寒,几日春晴惜粉乾。
阴多又压玉肌损,零落一庭红雨残。
鹁姑多事声相唤,唤起春愁如雨乱。
不语斜窗对落花,燕子微闻替花叹。
此时何处不伤春,何处伤春不损神。
绿杨津外扁舟子,红杏楼头殢酒人。
君行江上蒙春雾,妾上江楼望江树。
树长江远望难通,惟有分明梦来去。
梦魂一夜到江南,妾意君心两不堪。
有恨绿波添晓涨,无情烟树隐春帆。
沈沈江上春帆重,帆迟苦被风吹送。
行人望断最高楼,远水遥山寂如梦。
却忆高楼红粉妆,鸭炉坐烬水沈香。
搅愁百丈游丝重,惹恨千丝烟柳长。
千丝百丈纷难理,侬亦闲情坐相似。
白云迢递望何穷,红豆相思渺难已。
闲斋寂寞下帘栊,故故欺人晓院风。
散帙连编走红蠹,启窗方网罥青虫。
一般有恨和谁诉,永昼迢迢等闲度。
竟日伤春春不知,流莺啼过桃花去。
chūn yīn ní rén gū huái nán qiǎn xiào hé dà fù míng yuè piān tǐ wèi chūn yīn qū yǐ jì qíng dé èr bǎi bā shí zì
chūn hán zhù rén rú pō shǔi,
yǒng bèi bù zhī cán shùi měi。
qǐ lái qiān màn pàn zhāo tūn,
duò dì shī yún fēi bù qǐ。
hǎi táng yī shù jiāo chūn hán,
jī rì chūn qíng xī fěn gān。
yīn duō yòu yā yù jī sǔn,
líng luò yī tíng hóng yǔ cán。
bó gū duō shì shēng xiāng huàn,
huàn qǐ chūn chóu rú yǔ luàn。
bù yǔ xié chuāng dùi luò huā,
yàn zǐ wēi wén tì huā tàn。
cǐ shí hé chù bù shāng chūn,
hé chù shāng chūn bù sǔn shén。
lv̀ yáng jīn wài biǎn zhōu zǐ,
hóng xìng lóu tóu tì jǐu rén。
jūn xíng jiāng shàng méng chūn wù,
qiè shàng jiāng lóu wàng jiāng shù。
shù cháng jiāng yuǎn wàng nán tōng,
wéi yǒu fēn míng mèng lái qù。
mèng hún yī yè dào jiāng nán,
qiè yì jūn xīn liǎng bù kān。
yǒu hèn lv̀ bō tiān xiǎo zhǎng,
wú qíng yān shù yǐn chūn fān。
shěn shěn jiāng shàng chūn fān zhòng,
fān chí kǔ bèi fēng chūi sòng。
xíng rén wàng duàn zùi gāo lóu,
yuǎn shǔi yáo shān jì rú mèng。
què yì gāo lóu hóng fěn zhuāng,
yā lú zuò jìn shǔi shěn xiāng。
jiǎo chóu bǎi zhàng yóu sī zhòng,
rě hèn qiān sī yān lǐu cháng。
qiān sī bǎi zhàng fēn nán lǐ,
nóng yì xián qíng zuò xiāng sì。
bái yún tiáo dì wàng hé qióng,
hóng dòu xiāng sī miǎo nán yǐ。
xián zhāi jì mò xià lián lóng,
gù gù qī rén xiǎo yuàn fēng。
sàn zhì lián biān zǒu hóng dù,
qǐ chuāng fāng wǎng juàn qīng chóng。
yī bān yǒu hèn hé shúi sù,
yǒng zhòu tiáo tiáo děng xián dù。
jìng rì shāng chūn chūn bù zhī,
líu yīng tí guò táo huā qù。