“臣窃独过之”这段文字出自哪里?

上一句:永为国典”

“臣窃独过之”出自唐代诗人柳宗元的诗句: 《驳复仇议》

下一句:臣闻礼之大本

"臣窃独过之" 诗句出自唐代诗人柳宗元《驳复仇议》

臣伏见天后时有同州下邽人徐元庆者父爽为县吏赵师韫所杀卒能手刃父仇束身归罪
当时谏臣陈子昂建议诛之而旌其闾;且请“编之于令永为国典”
臣窃独过之
臣闻礼之大本以防乱也
若曰无为贼虐凡为子者杀无赦
刑之大本,亦以防乱也
若曰无为贼虐凡为理者杀无赦
其本则合其用则异旌与诛莫得而并焉
诛其可旌兹谓滥;黩刑甚矣
旌其可诛兹谓僭;坏礼甚矣
果以是示于天下传于后代趋义者不知所向违害者不知所立以是为典可乎?
盖圣人之制
穷理以定赏罚本情以正褒贬统于一而已矣
向使刺谳其诚伪考正其曲直原始而求其端则刑礼之用判然离矣
何者?
若元庆之父
不陷于公罪师韫之诛独以其私怨奋其吏气虐于非辜州牧不知罪刑官不知问上下蒙冒吁号不闻;而元庆能以戴天为大耻枕戈为得礼处心积虑以冲仇人之胸介然自克即死无憾是守礼而行义也
执事者宜有惭色将谢之不暇,而又何诛焉?
其或元庆之父,不免于罪师韫之诛不愆于法是非死于吏也是死于法也
法其可仇乎?
仇天子之法
而戕奉法之吏是悖骜而凌上也
执而诛之所以正邦典,而又何旌焉?
且其议曰:“人必有子,子必有亲亲亲相仇其乱谁救?
”是惑于礼也甚矣

礼之所谓仇者盖其冤抑沉痛而号无告也;非谓抵罪触法陷于大戮
而曰“彼杀之我乃杀之”
不议曲直暴寡胁弱而已
其非经背圣,不亦甚哉!
《周礼》:“调人,掌司万人之仇
凡杀人而义者令勿仇;仇之则死
有反杀者邦国交仇之
”又安得亲亲相仇也?
《春秋公羊传》曰:“父不受诛,子复仇可也。
父受诛子复仇此推刃之道复仇不除害
”今若取此以断两下相杀则合于礼矣
且夫不忘仇孝也;不爱死义也
元庆能不越于礼服孝死义是必达理而闻道者也
夫达理闻道之人岂其以王法为敌仇者哉?
议者反以为戮
黩刑坏礼其不可以为典明矣
请下臣议附于令
有断斯狱者不宜以前议从事
谨议

bó fù chóu yì
chén fú jiàn tiān hòu shí,
yǒu tóng zhōu xià gūi rén xú yuán qìng zhě,
fù shuǎng wèi xiàn lì zhào shī yùn suǒ shā,
zú néng shǒu rèn fù chóu,
shù shēn gūi zùi。
dāng shí jiàn chén chén zǐ áng jiàn yì zhū zhī ér jīng qí lv́ ; qiě qǐng “ biān zhī yú lìng,
yǒng wèi guó diǎn ”。
chén qiè dú guò zhī。
chén wén lǐ zhī dà běn,
yǐ fáng luàn yě。
ruò yuē wú wèi zéi nvè,
fán wèi zǐ zhě shā wú shè。
xíng zhī dà běn,
yì yǐ fáng luàn yě。
ruò yuē wú wèi zéi nvè,
fán wèi lǐ zhě shā wú shè。
qí běn zé hé,
qí yòng zé yì,
jīng yǔ zhū mò dé ér bìng yān。
zhū qí kě jīng,
zī wèi làn ; dú xíng shén yǐ。
jīng qí kě zhū,
zī wèi jiàn ; huài lǐ shén yǐ。
guǒ yǐ shì shì yú tiān xià,
chuán yú hòu dài,
qū yì zhě bù zhī suǒ xiàng,
wéi hài zhě bù zhī suǒ lì,
yǐ shì wèi diǎn kě hū ?
gài shèng rén zhī zhì,
qióng lǐ yǐ dìng shǎng fá,
běn qíng yǐ zhèng bāo biǎn,
tǒng yú yī ér yǐ yǐ。
xiàng shǐ cì yàn qí chéng wěi,
kǎo zhèng qí qū zhí,
yuán shǐ ér qíu qí duān,
zé xíng lǐ zhī yòng,
pàn rán lí yǐ。
hé zhě ?
ruò yuán qìng zhī fù,
bù xiàn yú gōng zùi,
shī yùn zhī zhū,
dú yǐ qí sī yuàn,
fèn qí lì qì,
nvè yú fēi gū,
zhōu mù bù zhī zùi,
xíng guān bù zhī wèn,
shàng xià méng mào,
xū hào bù wén ; ér yuán qìng néng yǐ dài tiān wèi dà chǐ,
zhěn gē wèi dé lǐ,
chù xīn jī lv̀,
yǐ chōng chóu rén zhī xiōng,
jiè rán zì kè,
jí sǐ wú hàn,
shì shǒu lǐ ér xíng yì yě。
zhí shì zhě yí yǒu cán sè,
jiāng xiè zhī bù xiá,
ér yòu hé zhū yān ?
qí huò yuán qìng zhī fù,
bù miǎn yú zùi,
shī yùn zhī zhū,
bù qiān yú fǎ,
shì fēi sǐ yú lì yě,
shì sǐ yú fǎ yě。
fǎ qí kě chóu hū ?
chóu tiān zǐ zhī fǎ,
ér qiāng fèng fǎ zhī lì,
shì bèi áo ér líng shàng yě。
zhí ér zhū zhī,
suǒ yǐ zhèng bāng diǎn,
ér yòu hé jīng yān ?
qiě qí yì yuē : “ rén bì yǒu zǐ,
zǐ bì yǒu qīn,
qīn qīn xiāng chóu,
qí luàn shúi jìu ?
” shì huò yú lǐ yě shén yǐ。
lǐ zhī suǒ wèi chóu zhě,
gài qí yuān yì chén tòng ér hào wú gào yě ; fēi wèi dǐ zùi hóng fǎ,
xiàn yú dà lù。
ér yuē “ bǐ shā zhī,
wǒ nǎi shā zhī ”。
bù yì qū zhí,
bào guǎ xié ruò ér yǐ。
qí fēi jīng bèi shèng,
bù yì shén zāi !
《 zhōu lǐ 》 : “ diào rén,
zhǎng sī wàn rén zhī chóu。
fán shā rén ér yì zhě,
lìng wù chóu ; chóu zhī zé sǐ。
yǒu fǎn shā zhě,
bāng guó jiāo chóu zhī。
” yòu ān dé qīn qīn xiāng chóu yě ?
《 chūn qīu gōng yáng chuán 》 yuē : “ fù bù shòu zhū,
zǐ fù chóu kě yě。
fù shòu zhū,
zǐ fù chóu,
cǐ tūi rèn zhī dào,
fù chóu bù chú hài。
” jīn ruò qǔ cǐ yǐ duàn liǎng xià xiāng shā,
zé hé yú lǐ yǐ。
qiě fū bù wàng chóu,
xiào yě ; bù ài sǐ,
yì yě。
yuán qìng néng bù yuè yú lǐ,
fú xiào sǐ yì,
shì bì dá lǐ ér wén dào zhě yě。
fū dá lǐ wén dào zhī rén,
qǐ qí yǐ wáng fǎ wèi dí chóu zhě zāi ?
yì zhě fǎn yǐ wèi lù,
dú xíng huài lǐ,
qí bù kě yǐ wèi diǎn,
míng yǐ。
qǐng xià chén yì fù yú lìng。
yǒu duàn sī yù zhě,
bù yí yǐ qián yì cóng shì。
jǐn yì。

柳宗元

柳宗元(773年-819年),字子厚,唐代河东(今山西运城)人,杰出诗人、哲学家、儒学家乃至成就卓著的政治家,唐宋八大家之一。著名作品有《永州八记》等六百多篇文章,经后人辑为三十卷,名为《柳河东集》。因为他是河东人,人称柳河东,又因终于柳州刺史任上,又称柳柳州。柳宗元与韩愈同为中唐古文运动的领导人物,并称“韩柳”。在中国文化史上,其诗、文成就均极为杰出,可谓一时难分轩轾。

Processed in 0.108720 Second , 253 querys.