"闲凭吊" 诗句出自清代诗人曹贞吉《满庭芳·和人潼关》
《满庭芳·和人潼关》 拼音标注
mǎn tíng fāng · hé rén tóng guān
tài huá chúi líu,
huáng hé pēn xuě,
xián qín bǎi èr zhòng chéng。
wēi lóu qiān chǐ,
diāo dǒu jìng wú shēng。
luò rì hóng qí bàn juàn,
qīu fēng jí 、 mù mǎ bēi míng。
xián píng diào,
xīng wáng mǎn yǎn,
shuāi cǎo hàn zhū líng。
ní wán fēng wèi dé,
yú yáng pí gǔ,
xiǎng rù huá qīng。
zǎo píng ān fēng huǒ,
bù dào xī jīng。
zì gǔ wáng gōng shè xiǎn,
zhōng nán shì 、 dài lì zhī xíng。
hé nián yuè,
chǎn píng chì hòu,
rú zhǎng kàn chūn gēng。
《满庭芳·和人潼关》 作者简介
曹贞吉(1634~1698) 清代著名诗词家。字升六,又字升阶、迪清,号实庵,安丘县城东关(今属山东省)人。曹申吉之兄。康熙三年进士,官至礼部郎中,以疾辞湖广学政,归里卒。嗜书,工诗文,与嘉善诗人曹尔堪并称为“南北二曹”,词尤有名,被誉为清初词坛上“最为大雅”的词家。