"将营草堂" 诗句出自宋代诗人蔡松年《水龙吟 余始年二十馀,岁在丁未,与故人东》
余言,怀卫间风气清淑,物产奇丽,相约他年为终焉之计。
尔后事与愿违,遑遑未暇。
故其晚年诗曰,梦想淇未上,春林布谷声。
又曰,故交半在青云上,乞取淇未作醉乡,盖志此也。
东山高情远韵,参之魏晋诸贤而无愧,天下共知之。
不幸年逾五十,遂下世,今墓木将拱矣,雅志莫遂,令人短气。
余既沈迷簿领,颜鬓苍然,倦游之心弥切。
悠悠风尘,少遇会心者,道此真乐。
然中年以来,宦游南北,闻客谈个中风物益详熟。
顷因公事,亦一过之,盖其地居太行之麓,土温且沃,而无南州卑溽之患。
际山多瘦梅修竹,石根沙缝,出泉无数,清莹秀澈若冰玉。
稻塍莲荡,香气蒙蒙,连互数十里。
又有幽兰瑞香,其他珍木奇卉。
举目皆崇山峻岭,烟霏空翠,吞吐飞射,阴晴朝暮,变态百出,真所谓行山阴道中。
癸酉岁,遂买田於苏门之下,孙公和邵尧夫之遗迹在焉。
将营草堂,以寄馀龄。
巾车短艇,偶有清兴,往来不过三数百里,而前之佳境,悉为己有,岂不适哉。
但空疏之迹,晚被宠荣,叨陪国论,上恩未报,未敢遽言乞骸。
若*勉驽力,加以数年,庶几早遂麋鹿之性。
双清道人田唐卿,清真简秀,有林壑癖,与余作苍烟寂寞之友。
而友人杨德茂,博学冲素,游心绘事,暇日商略新意,广远公莲社图,作卧披短轴。
感念退休之意,作越调水龙吟以太行之麓清辉,地和气秀名天下。
共山沐涧,济源盘谷,端如倒蔗。
风物宜人,绿橙霜晓,紫兰清夏。
望青帘尽是,长腰玉粒,君莫问、香醪价。
我已山前问舍。
种溪梅、千株缟夜。
风琴月笛,松窗竹径,须君命驾。
住世还丹,坐禅方丈,草堂莲社。
拣云泉,巧与余心会处,托龙眠画。
shǔi lóng yín yú shǐ nián èr shí yú,sùi zài dīng wèi,yǔ gù rén dōng
yú yán,
huái wèi jiān fēng qì qīng shú,
wù chǎn qí lì,
xiāng yuē tā nián wèi zhōng yān zhī jì。
ěr hòu shì yǔ yuàn wéi,
huáng huáng wèi xiá。
gù qí wǎn nián shī yuē,
mèng xiǎng qí wèi shàng,
chūn lín bù gǔ shēng。
yòu yuē,
gù jiāo bàn zài qīng yún shàng,
qǐ qǔ qí wèi zuò zùi xiāng,
gài zhì cǐ yě。
dōng shān gāo qíng yuǎn yùn,
cān zhī wèi jìn zhū xián ér wú kùi,
tiān xià gòng zhī zhī。
bù xìng nián yú wǔ shí,
sùi xià shì,
jīn mù mù jiāng gǒng yǐ,
yǎ zhì mò sùi,
lìng rén duǎn qì。
yú jì shěn mí bù lǐng,
yán bìn cāng rán,
juàn yóu zhī xīn mí qiē。
yōu yōu fēng chén,
shǎo yù hùi xīn zhě,
dào cǐ zhēn lè。
rán zhōng nián yǐ lái,
huàn yóu nán běi,
wén kè tán gè zhōng fēng wù yì xiáng shú。
qǐng yīn gōng shì,
yì yī guò zhī,
gài qí dì jū tài xíng zhī lù,
tǔ wēn qiě wò,
ér wú nán zhōu bēi rù zhī huàn。
jì shān duō shòu méi xīu zhú,
shí gēn shā féng,
chū quán wú shù,
qīng yíng xìu chè ruò bīng yù。
dào chéng lián dàng,
xiāng qì méng méng,
lián hù shù shí lǐ。
yòu yǒu yōu lán rùi xiāng,
qí tā zhēn mù qí hùi。
jǔ mù jiē chóng shān jùn líng,
yān fēi kōng cùi,
tūn tǔ fēi shè,
yīn qíng zhāo mù,
biàn tài bǎi chū,
zhēn suǒ wèi xíng shān yīn dào zhōng。
gǔi yǒu sùi,
sùi mǎi tián yú sū mén zhī xià,
sūn gōng hé shào yáo fū zhī yí jī zài yān。
jiāng yíng cǎo táng,
yǐ jì yú líng。
jīn chē duǎn tǐng,
ǒu yǒu qīng xīng,
wǎng lái bù guò sān shù bǎi lǐ,
ér qián zhī jiā jìng,
xī wèi jǐ yǒu,
qǐ bù shì zāi。
dàn kōng shū zhī jī,
wǎn bèi chǒng róng,
tāo péi guó lùn,
shàng ēn wèi bào,
wèi gǎn jù yán qǐ hái。
ruò * miǎn nú lì,
jiā yǐ shù nián,
shù jī zǎo sùi mí lù zhī xìng。
shuāng qīng dào rén tián táng qīng,
qīng zhēn jiǎn xìu,
yǒu lín hè pǐ,
yǔ yú zuò cāng yān jì mò zhī yǒu。
ér yǒu rén yáng dé mào,
bó xué chōng sù,
yóu xīn hùi shì,
xiá rì shāng lvè xīn yì,
guǎng yuǎn gōng lián shè tú,
zuò wò pī duǎn zhóu。
gǎn niàn tùi xīu zhī yì,
zuò yuè diào shǔi lóng yín yǐ tài xíng zhī lù qīng hūi,
dì hé qì xìu míng tiān xià。
gòng shān mù jiàn,
jì yuán pán gǔ,
duān rú dǎo zhè。
fēng wù yí rén,
lv̀ chéng shuāng xiǎo,
zǐ lán qīng xià。
wàng qīng lián jǐn shì,
cháng yāo yù lì,
jūn mò wèn 、 xiāng láo jià。
wǒ yǐ shān qián wèn shè。
zhǒng xī méi 、 qiān zhū gǎo yè。
fēng qín yuè dí,
sōng chuāng zhú jìng,
xū jūn mìng jià。
zhù shì huán dān,
zuò shàn fāng zhàng,
cǎo táng lián shè。
jiǎn yún quán,
qiǎo yǔ yú xīn hùi chù,
tuō lóng mián huà 。
蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。