"喜者失笑惊者奔" 诗句出自清代诗人毕沅《题马和之十八应真卷后》
冰绡幻出贝叶纹,南渡侍郎留手痕。
庄严自在应真像,笔尖所到神变存。
境幽林茂果何处,无乃舍卫给孤园。
两两迦陵相对立,半天红射扶桑暾。
一人左右手作印,蒲团跏趺依修樠。
寂默身披安陀会,万年一念忘劳烦。
一人咒钵两龙出,九霄蚴蟉相腾翻。
四人旁观齐仰首,喜者失笑惊者奔。
桥外小亭映深竹,中有一人白佛言。
五禅九定十回向,似将各一疏真源。
昆仑侍儿捧香篆,羯布罗气何氤氲。
花间石榻绿熊褥,一人熟睡无朝昏。
津梁若疲岂神定,何以滋茂精进根。
一人入定等枯木,旁有怪立头如鼋。
胸除诸魔久调服,作此伎俩徒殷殷。
一人持经默自课,庞眉权颊清而敦。
至人不染文字相,三途八难具堪焚。
阿输迦下三人坐,共观图卷相评论。
六种震动证神力,普示阎浮解脱门。
侍儿旁持钵塞莫,心有所悟手自扪。
一人右肩独偏袒,手振锡杖涌慈云。
八万四千母陀臂,遍与一切接引恩。
两人跣足对戏水,水流赴石声潺湲。
惊涛不敢近衣角,化作万道明珠喷。
有时捉出水底月,将来贮向琉璃盆。
献珠龙女凌波立,飘飘委佩从风掀。
云鬟雾鬓态绰约,翩然抗手如鸾骞。
一人棱棱瘦露骨,猛虎弭耳身旁蹲。
情与无情俱已泯,异物可抚同家豚。
昔人作此岂无故,迷途苦海多愁怨。
特开生面留宇宙,凭仗佛力为牵援。
若云诸相本无相,髻成德安胸卐文。
现出檐葡色世界,是空是色谁能分。
沈檀匣盛锦褾裹,宝珠缨鬘垂缤纷。
六时忏悔菩提记,清磬红镫礼世尊。
《题马和之十八应真卷后》 拼音标注
tí mǎ hé zhī shí bā yìng zhēn juàn hòu
bīng xiāo huàn chū bèi yè wén,
nán dù shì láng líu shǒu hén。
zhuāng yán zì zài yìng zhēn xiàng,
bǐ jiān suǒ dào shén biàn cún。
jìng yōu lín mào guǒ hé chù,
wú nǎi shè wèi gěi gū yuán。
liǎng liǎng jiā líng xiāng dùi lì,
bàn tiān hóng shè fú sāng tūn。
yī rén zuǒ yòu shǒu zuò yìn,
pú tuán jiā fū yī xīu mén。
jì mò shēn pī ān tuó hùi,
wàn nián yī niàn wàng láo fán。
yī rén zhòu bō liǎng lóng chū,
jǐu xiāo yǒu líu xiāng téng fān。
sì rén páng guān qí yǎng shǒu,
xǐ zhě shī xiào liáng zhě bēn。
qiáo wài xiǎo tíng yìng shēn zhú,
zhōng yǒu yī rén bái fó yán。
wǔ shàn jǐu dìng shí húi xiàng,
sì jiāng gè yī shū zhēn yuán。
kūn lún shì ér pěng xiāng zhuàn,
jié bù luō qì hé yīn yūn。
huā jiān shí tà lv̀ xióng rù,
yī rén shú shùi wú zhāo hūn。
jīn liáng ruò pí qǐ shén dìng,
hé yǐ zī mào jīng jìn gēn。
yī rén rù dìng děng kū mù,
páng yǒu guài lì tóu rú yuán。
xiōng chú zhū mó jǐu diào fú,
zuò cǐ jì liǎ tú yīn yīn。
yī rén chí jīng mò zì kè,
páng méi quán jiá qīng ér dūn。
zhì rén bù rǎn wén zì xiāng,
sān tú bā nán jù kān fén。
ā shū jiā xià sān rén zuò,
gòng guān tú juàn xiāng píng lùn。
lìu zhǒng zhèn dòng zhèng shén lì,
pǔ shì yán fú jiě tuō mén。
shì ér páng chí bō sāi mò,
xīn yǒu suǒ wù shǒu zì mén。
yī rén yòu jiān dú piān tǎn,
shǒu zhèn xí zhàng yǒng cí yún。
bā wàn sì qiān mǔ tuó bì,
biàn yǔ yī qiē jiē yǐn ēn。
liǎng rén xiǎn zú dùi xì shǔi,
shǔi líu fù shí shēng chán yuán。
liáng tāo bù gǎn jìn yī jiǎo,
huà zuò wàn dào míng zhū pēn。
yǒu shí zhuō chū shǔi dǐ yuè,
jiāng lái zhǔ xiàng líu lí pén。
xiàn zhū lóng nv̌ líng bō lì,
piāo piāo wěi pèi cóng fēng xiān。
yún huán wù bìn tài chuò yuē,
piān rán kàng shǒu rú luán qiān。
yī rén léng léng shòu lù gǔ,
měng hǔ mǐ ěr shēn páng dūn。
qíng yǔ wú qíng jù yǐ mǐn,
yì wù kě fǔ tóng jiā tún。
xī rén zuò cǐ qǐ wú gù,
mí tú kǔ hǎi duō chóu yuàn。
tè kāi shēng miàn líu yǔ zhòu,
píng zhàng fó lì wèi qiān yuán。
ruò yún zhū xiāng běn wú xiāng,
jì chéng dé ān xiōng wàn wén。
xiàn chū yán pú sè shì jiè,
shì kōng shì sè shúi néng fēn。
shěn tán xiá shèng jǐn biǎo guǒ,
bǎo zhū yīng mán chúi bīn fēn。
lìu shí chàn hǔi pú tí jì,
qīng qìng hóng dēng lǐ shì zūn。
《题马和之十八应真卷后》 作者简介
毕沅(1730~1797)清代官员、学者。字纕蘅,亦字秋帆,因从沈德潜学于灵岩山,自号灵岩山人。镇洋(今江苏太仓)人。乾隆二十五年(1760)进士,廷试第一,状元及第,授翰林院编修。乾隆五十年(1785)累官至河南巡抚,第二年擢湖广总督。嘉庆元年(1796)赏轻车都尉世袭。病逝后,赠太子太保,赐祭葬。死后二年,因案牵连,被抄家,革世职。毕沅经史小学金石地理之学,无所不通,续司马光书,成《续资治通鉴》,又有《传经表》、《经典辨正》、《灵岩山人诗文集》等。