"欹倾弁或俄" 诗句出自元代诗人贝琼《壬子夏端居二湖与二三子读书而苦热如焚一坐》
地僻从吾放,山深少客过。
昏昏蒸酷暑,郁郁抱沉疴。
断酒愁为敌,抛书睡作魔。
云生空望雨,水涸不通河。
唱和闻蛙吹,遨游记鹤坡。
辋川移绝境,瀑布激悬波。
数子论新好,诸翁乐太和。
百篇齐屈贾,五字逼阴何。
共哂佯狂彻,焉知好辩轲。
冰壶清莫比,铁砚老犹磨。
公子时同载,将军夜不诃。
结交真有道,与物总无他。
每喜方舟坐,何烦信马驮。
秋风千户竹,宿露半池荷。
席赌藏钩令,亭邀窃药娥。
颇黎行冻蚁,玛瑙进寒鼍。
潦倒衣从湿,欹倾弁或俄。
胡雏能觱栗,汉女善颦婆。
对舞翻朱袖,群讴敛翠蛾。
纷纷方大噱,浩浩渐微酡。
壶中恒三马,诗成愧一螺。
如何弃俎豆,却复老干戈。
落雁长淮远,蜚鸿大野多。
死生俱异域,出处不同科。
泪泣荆人玉,肠回织女梭。
祇怜成肮脏,及此叹蹉跎。
室已如悬磬,门今信设罗。
凌霄萦小草,平地引危柯。
水鸟浮沉戏,林蝉断续歌。
分甘留白屋,身免束青緺。
晚牧幽湖上,春耕曲涧阿。
丹砂寻旧井,金刹过祇陀。
岂复同般乐,应知废切磋。
茫然感平昔,兴发强吟哦。
rén zǐ xià duān jū èr hú yǔ èr sān zǐ dú shū ér kǔ rè rú fén yī zuò
dì pì cóng wú fàng,
shān shēn shǎo kè guò。
hūn hūn zhēng kù shǔ,
yù yù bào chén kē。
duàn jǐu chóu wèi dí,
pāo shū shùi zuò mó。
yún shēng kōng wàng yǔ,
shǔi hé bù tōng hé。
chàng hé wén wā chūi,
áo yóu jì hè pō。
wǎng chuān yí jué jìng,
pù bù jī xuán bō。
shù zǐ lùn xīn hǎo,
zhū wēng lè tài hé。
bǎi piān qí qū jiǎ,
wǔ zì bī yīn hé。
gòng shěn yáng kuáng chè,
yān zhī hǎo biàn kē。
bīng hú qīng mò bǐ,
tiě yàn lǎo yóu mó。
gōng zǐ shí tóng zài,
jiāng jūn yè bù hē。
jié jiāo zhēn yǒu dào,
yǔ wù zǒng wú tā。
měi xǐ fāng zhōu zuò,
hé fán xìn mǎ tuó。
qīu fēng qiān hù zhú,
sù lù bàn chí hé。
xí dǔ cáng gōu lìng,
tíng yāo qiè yào é。
pǒ lí xíng dòng yǐ,
mǎ nǎo jìn hán tuó。
lǎo dǎo yī cóng shī,
yī qīng biàn huò é。
hú chú néng bì lì,
hàn nv̌ shàn pín pó。
dùi wǔ fān zhū xìu,
qún ōu liàn cùi é。
fēn fēn fāng dà jué,
hào hào jiàn wēi tuó。
hú zhōng héng sān mǎ,
shī chéng kùi yī luó。
rú hé qì zǔ dòu,
què fù lǎo gān gē。
luò yàn cháng huái yuǎn,
fēi hóng dà yě duō。
sǐ shēng jù yì yù,
chū chù bù tóng kē。
lèi qì jīng rén yù,
cháng húi zhī nv̌ suō。
qí lián chéng háng zāng,
jí cǐ tàn cuō tuó。
shì yǐ rú xuán qìng,
mén jīn xìn shè luō。
líng xiāo yíng xiǎo cǎo,
píng dì yǐn wēi kē。
shǔi niǎo fú chén xì,
lín chán duàn xù gē。
fēn gān líu bái wū,
shēn miǎn shù qīng guā。
wǎn mù yōu hú shàng,
chūn gēng qū jiàn ā。
dān shā xún jìu jǐng,
jīn chà guò qí tuó。
qǐ fù tóng bān lè,
yìng zhī fèi qiē cuō。
máng rán gǎn píng xī,
xīng fā qiáng yín é 。
贝琼(1314~1379)初名阙,字廷臣,一字廷琚、仲琚,又字廷珍,别号清江。约生于元成宗大德初,卒于明太祖洪武十二年,年八十余岁。贝琼从杨维桢学诗,取其长而去其短;其诗论推崇盛唐而不取法宋代熙宁、元丰诸家。文章冲融和雅,诗风温厚之中自然高秀,足以领袖一时。著有《中星考》、《清江贝先生集》、《清江稿》、《云间集》等。