“野蔬拾新柔”这段文字出自哪里?

上一句:——孟郊 村饮泊好木

“野蔬拾新柔”出自唐代诗人韩愈的诗句: 《远游联句》

下一句:独含凄凄别

"野蔬拾新柔" 诗句出自唐代诗人韩愈《远游联句》

别肠车轮转一日一万周
——孟郊 离思春冰泮,烂漫不可收
——韩愈 驰光忽以迫,飞辔谁能留
——孟郊 取之讵灼灼,此去信悠悠
——李翱 楚客宿江上,夜魂栖浪头
晓日生远岸水芳缀孤舟
——孟郊 村饮泊好木,野蔬拾新柔
独含凄凄别中结郁郁愁
——孟郊 人忆旧行乐,鸟吟新得俦
——孟郊 灵瑟时窅窅,霠猿夜啾啾
愤涛气尚盛恨竹泪空幽
——韩愈 长怀绝无已,多感良自尤
即路涉献岁归期眇凉秋
——韩愈 两欢日牢落,孤悲坐绸缪
——韩愈 观怪忽荡漾,叩奇独冥搜
海鲸吞明月浪岛没大沤
——孟郊 我有一寸钩,欲钓千丈流
良知忽然远壮志郁无抽
——孟郊 魍魅暂出没,蛟螭互蟠蟉.昌言拜舜禹举eM凌斗牛
——韩愈 怀糈馈贤屈,乘桴追圣丘
飘然天外步岂肯区中囚
——韩愈 楚些待谁吊,贾辞缄恨投
翳明弗可晓秘魂安所求
——孟郊 气毒放逐域,蓼杂芳菲畴
当春忽凄凉,不枯亦飕飗. ——孟郊 貉谣众猥款,巴语相咿嚘
默誓去外俗嘉愿还中州
——孟郊 江生行既乐,躬辇自相戮
饮醇趣明代味腥谢荒陬
——孟郊 驰深鼓利楫,趋险惊蜚輶
系石沈靳尚开弓射鴅吺
——韩愈 路暗执屏翳,波惊戮阳侯
广泛信缥缈高行恣浮游
——韩愈 外患萧萧去,中悒稍稍瘳
振衣造云阙跪坐陈清猷
——韩愈 德风变谗巧,仁气销戈矛
名声照西海淑问无时休
——韩愈 归哉孟夫子,归去无夷犹
——韩愈

yuǎn yóu lián jù
bié cháng chē lún zhuǎn,
yī rì yī wàn zhōu。
— — mèng jiāo lí sī chūn bīng pàn,
làn màn bù kě shōu。
— — hán yù chí guāng hū yǐ pò,
fēi pèi shúi néng líu。
— — mèng jiāo qǔ zhī jù zhuó zhuó,
cǐ qù xìn yōu yōu。
— — lǐ áo chǔ kè sù jiāng shàng,
yè hún qī làng tóu。
xiǎo rì shēng yuǎn àn,
shǔi fāng zhùi gū zhōu。
— — mèng jiāo cūn yǐn bó hǎo mù,
yě shū shí xīn róu。
dú hán qī qī bié,
zhōng jié yù yù chóu。
— — mèng jiāo rén yì jìu xíng lè,
niǎo yín xīn dé chóu。
— — mèng jiāo líng sè shí yǎo yǎo,
yīn yuán yè jīu jīu。
fèn tāo qì shàng shèng,
hèn zhú lèi kōng yōu。
— — hán yù cháng huái jué wú yǐ,
duō gǎn liáng zì yóu。
jí lù shè xiàn sùi,
gūi qī miǎo liáng qīu。
— — hán yù liǎng huān rì láo luò,
gū bēi zuò chóu móu。
— — hán yù guān guài hū dàng yàng,
kòu qí dú míng sōu。
hǎi jīng tūn míng yuè,
làng dǎo méi dà òu。
— — mèng jiāo wǒ yǒu yī cùn gōu,
yù diào qiān zhàng líu。
liáng zhī hū rán yuǎn,
zhuàng zhì yù wú chōu。
— — mèng jiāo wǎng mèi zàn chū méi,
jiāo chī hù pán líu . chāng yán bài shùn yǔ,
jǔ e M líng dǒu níu。
— — hán yù huái xǔ kùi xián qū,
chéng fú zhūi shèng qīu。
piāo rán tiān wài bù,
qǐ kěn qū zhōng qíu。
— — hán yù chǔ xiē dài shúi diào,
jiǎ cí jiān hèn tóu。
yì míng fú kě xiǎo,
mì hún ān suǒ qíu。
— — mèng jiāo qì dú fàng zhú yù,
liǎo zá fāng fēi chóu。
dāng chūn hū qī liáng,
bù kū yì sōu líu . — — mèng jiāo hé yáo zhòng wěi kuǎn,
bā yǔ xiāng yī yōu。
mò shì qù wài sú,
jiā yuàn huán zhōng zhōu。
— — mèng jiāo jiāng shēng xíng jì lè,
gōng niǎn zì xiāng lù。
yǐn chún qù míng dài,
wèi xīng xiè huāng zōu。
— — mèng jiāo chí shēn gǔ lì jí,
qū xiǎn liáng fēi yóu。
xì shí shěn jìn shàng,
kāi gōng shè huān dōu。
— — hán yù lù àn zhí píng yì,
bō liáng lù yáng hóu。
guǎng fàn xìn piǎo miǎo,
gāo xíng zì fú yóu。
— — hán yù wài huàn xiāo xiāo qù,
zhōng yì shāo shāo chōu。
zhèn yī zào yún què,
gùi zuò chén qīng yóu。
— — hán yù dé fēng biàn chán qiǎo,
rén qì xiāo gē máo。
míng shēng zhào xī hǎi,
shú wèn wú shí xīu。
— — hán yù gūi zāi mèng fū zǐ,
gūi qù wú yí yóu。
— — hán yù

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。

Processed in 0.109844 Second , 221 querys.