"白昼雷虺虺" 诗句出自宋代诗人李吕《乙巳四月比屋多疹痘虐痢间作五月尽犹未已病》
去年秋冬交,白昼雷虺虺。
隆冬忽暝燠,青红开百卉。
雨泽不时下,快雪倾复霁。
井泉傍射鲋,涧水通一遂。
春风二月前,行人汗流背。
倏来夏初中,遽变素商气。
稻谷已三布,进过未鍼水。
复衣日犹寒,重衾夜增被。
燮理失其节,老弱生疵疠。
疹痘无间然,否则得痎痢。
十室闻九病,颜色非人类。
明晨温风届,风候尚云尔。
只愁淫雨歇,炎威火争炽。
烁石更流金,暴烈摧万汇。
皇天本至仁,长怀好生意。
恢网疏不漏,盖高卑听视。
夫谁执其柄,悖谬仍倒置。
感召厥有由,下民亦何罪。
我欲借扶摇,剖心叩玉陛。
九关群虎守,未许凡骨诣。
愿天回光鉴,肃正天之纪。
甲庚先后三,寒暑无骤至。
春荣不妄施,秋敛仍合义。
四序蔑侵陵,功成顺常理。
三垣拱帝座,百辟森列位。
星辰各授职,钧播岂私遗。
巽风司号令,罔或轻行止。
雷霆秉鈇鉞,歼殛必奸宄。
膏润到焦枯,阳和不择地。
幅员几万里,一一防壅蔽。
日月黄道明,泰阶平如砥。
丰穰被率土,寿域包遐迩。
闾阎礼逊兴,鼠偷自不起。
吾皇免焦劳,邻敌望风靡。
圣世作幸民,请从今日始。
yǐ sì sì yuè bǐ wū duō zhěn dòu nvè lì jiān zuò wǔ yuè jǐn yóu wèi yǐ bìng
qù nián qīu dōng jiāo,
bái zhòu léi hǔi hǔi。
lóng dōng hū míng yù,
qīng hóng kāi bǎi hùi。
yǔ zé bù shí xià,
kuài xuě qīng fù jì。
jǐng quán bàng shè fù,
jiàn shǔi tōng yī sùi。
chūn fēng èr yuè qián,
xíng rén hàn líu bèi。
shū lái xià chū zhōng,
jù biàn sù shāng qì。
dào gǔ yǐ sān bù,
jìn guò wèi zhēn shǔi。
fù yī rì yóu hán,
zhòng qīn yè zēng bèi。
xiè lǐ shī qí jié,
lǎo ruò shēng cī lì。
zhěn dòu wú jiān rán,
fǒu zé dé kāi lì。
shí shì wén jǐu bìng,
yán sè fēi rén lèi。
míng chén wēn fēng jiè,
fēng hòu shàng yún ěr。
zhǐ chóu yín yǔ xiē,
yán wēi huǒ zhēng chì。
shuò shí gèng líu jīn,
bào liè cūi wàn hùi。
huáng tiān běn zhì rén,
cháng huái hǎo shēng yì。
hūi wǎng shū bù lòu,
gài gāo bēi tīng shì。
fū shúi zhí qí bǐng,
bèi mìu réng dǎo zhì。
gǎn zhào jué yǒu yóu,
xià mín yì hé zùi。
wǒ yù jiè fú yáo,
pōu xīn kòu yù bì。
jǐu guān qún hǔ shǒu,
wèi xǔ fán gǔ yì。
yuàn tiān húi guāng jiàn,
sù zhèng tiān zhī jì。
jiǎ gēng xiān hòu sān,
hán shǔ wú zòu zhì。
chūn róng bù wàng shī,
qīu liàn réng hé yì。
sì xù miè qīn líng,
gōng chéng shùn cháng lǐ。
sān yuán gǒng dì zuò,
bǎi pì sēn liè wèi。
xīng chén gè shòu zhí,
jūn bō qǐ sī yí。
xùn fēng sī hào lìng,
wǎng huò qīng xíng zhǐ。
léi tíng bǐng fū yuè,
jiān jí bì jiān gǔi。
gāo rùn dào jiāo kū,
yáng hé bù zé dì。
fú yuán jī wàn lǐ,
yī yī fáng yōng bì。
rì yuè huáng dào míng,
tài jiē píng rú dǐ。
fēng ráng bèi lv̀ tǔ,
shòu yù bāo xiá ěr。
lv́ yán lǐ xùn xīng,
shǔ tōu zì bù qǐ。
wú huáng miǎn jiāo láo,
lín dí wàng fēng mǐ。
shèng shì zuò xìng mín,
qǐng cóng jīn rì shǐ 。
李吕(1122—1198)生于宋徽宗宣和四年,卒于宁宗庆元四年,年七十七岁。端庄自重,记诵过人。年四十,即弃科举。好治易,尤留意通鉴。教人循循善诱,常聚族百人,昕夕击鼓,聚众致礼享堂,不以寒暑废。吕著有《澹轩集》十五卷,《国史经籍志》传于世。