"劲气排天阍" 诗句出自宋代诗人李吕《某伏蒙丈人佥判出示尝与侍郎郑公浅沙泉唱酬诗轴率尔次韵》
在昔绍圣初,群英萃朝绅。
道乡鼓谏舌,劲气排天阍。
雷霆固难犯,鹓鹭皆丧神。
独一黄右辖,从容为奏陈。
主圣臣则直,攀槛古所闻。
龙颜为稍霁,投荒贷斧斤。
公亦坐此去,剖符漫朱轮。
斯人下世久,蔼然播清芬。
袁盎当汉代,引却慎夫人。
用舍虽异致,万世嫡庶分。
向使李绩辈,将顺恨无门。
但谓此家事,一言陷其君。
陆贽得罪唐,不测几陨身。
阳城以死争,久之理颇伸。
不如汉汲黯,同朝有公孙。
约议寻即背,巧辞间其臣。
于惟我圣宋,涵养士气振。
世代有忠鲠,汉唐何足云。
且如唐子方,指摘椒房亲。
继论灯笼锦,将贬岭外春。
君谟立殿坳,开救蒙宽恩。
宛陵风雅手,长篇纪咏存。
嗟嗟此邹黄,袁阳略同群。
近则唐与蔡,辈出有弟昆。
赤心要无负,肯受富贵吞。
鄙哉贱丈夫,肉食苟朝昏。
倾危不遑恤,是非谁与论。
前史岂不载,开卷徒沾巾。
伏读珠玉书,飘飘若凌云。
遐追古作者,宁让圣俞文。
顾我亦何人,濡毫来效颦。
二贤迹益显,馀波激后尘。
mǒu fú méng zhàng rén qiān pàn chū shì cháng yǔ shì láng zhèng gōng qiǎn shā quán chàng chóu shī zhóu lv̀ ěr cì yùn
zài xī shào shèng chū,
qún yīng cùi zhāo shēn。
dào xiāng gǔ jiàn shé,
jìng qì pái tiān hūn。
léi tíng gù nán fàn,
yuān lù jiē sāng shén。
dú yī huáng yòu xiá,
cóng róng wèi zòu chén。
zhǔ shèng chén zé zhí,
pān jiàn gǔ suǒ wén。
lóng yán wèi shāo jì,
tóu huāng dài fǔ jīn。
gōng yì zuò cǐ qù,
pōu fú màn zhū lún。
sī rén xià shì jǐu,
ǎi rán bō qīng fēn。
yuán àng dāng hàn dài,
yǐn què shèn fū rén。
yòng shè sūi yì zhì,
wàn shì dí shù fēn。
xiàng shǐ lǐ jī bèi,
jiāng shùn hèn wú mén。
dàn wèi cǐ jiā shì,
yī yán xiàn qí jūn。
lù zhì dé zùi táng,
bù cè jī yǔn shēn。
yáng chéng yǐ sǐ zhēng,
jǐu zhī lǐ pǒ shēn。
bù rú hàn jí àn,
tóng zhāo yǒu gōng sūn。
yuē yì xún jí bèi,
qiǎo cí jiān qí chén。
yú wéi wǒ shèng sòng,
hán yǎng shì qì zhèn。
shì dài yǒu zhōng gěng,
hàn táng hé zú yún。
qiě rú táng zǐ fāng,
zhǐ zhāi jiāo fáng qīn。
jì lùn dēng lóng jǐn,
jiāng biǎn líng wài chūn。
jūn mó lì diàn ào,
kāi jìu méng kuān ēn。
wǎn líng fēng yǎ shǒu,
cháng piān jì yǒng cún。
jiē jiē cǐ zōu huáng,
yuán yáng lvè tóng qún。
jìn zé táng yǔ cài,
bèi chū yǒu dì kūn。
chì xīn yào wú fù,
kěn shòu fù gùi tūn。
bǐ zāi jiàn zhàng fū,
ròu shí gǒu zhāo hūn。
qīng wēi bù huáng xù,
shì fēi shúi yǔ lùn。
qián shǐ qǐ bù zài,
kāi juàn tú zhān jīn。
fú dú zhū yù shū,
piāo piāo ruò líng yún。
xiá zhūi gǔ zuò zhě,
níng ràng shèng yú wén。
gù wǒ yì hé rén,
rú háo lái xiào pín。
èr xián jī yì xiǎn,
yú bō jī hòu chén。
李吕(1122—1198)生于宋徽宗宣和四年,卒于宁宗庆元四年,年七十七岁。端庄自重,记诵过人。年四十,即弃科举。好治易,尤留意通鉴。教人循循善诱,常聚族百人,昕夕击鼓,聚众致礼享堂,不以寒暑废。吕著有《澹轩集》十五卷,《国史经籍志》传于世。