sòng chén zōng yù jìn shū jìn jiē fù qìng yuán tiān zú jí nǎi dì tài lái sì shǒu
xiàng lái yín bì dùi,
lěng yǔ pǒ bīng rén。
wèi fàn zǒng shén nù,
xiān zāo lǎo fèng tián。
zōng xiáng súi què bù,
jiā shí bù yōu pín。
gōng yǔ hé dāng mǐn,
tí yú chǒng wò xīn 。
王迈(1184~1248) ,南宋诗人。字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(1217)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以"策好人争诵,名高士责全"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳□中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。