"岂不眷眷于是哉?不为之记" 诗句出自宋代诗人欧阳修《真州东园记》
真为州,当东南之水会,故为江淮、两浙、荆湖发运使之治所。
龙图阁直学士施君正臣、侍御史许君子春之为使也,得监察御史里行马君仲涂为其判官。
三人者乐其相得之欢,而因其暇日得州之监军废营以作东园,而日往游焉。
岁秋八月,子春以其职事走京师,图其所谓东园者来以示予曰:“园之广百亩,而流水横其前,清池浸其右,高台起其北。
台,吾望以拂云之亭;池,吾俯以澄虚之阁;水,吾泛以画舫之舟。
敞其中以为清宴之堂,辟其后以为射宾之圃。
芙蕖芰荷之的历,幽兰白芷之芬芳,与夫佳花美木列植而交阴,此前日之苍烟白露而荆棘也;高甍巨桷,水光日景动摇而上下;其宽闲深靓,可以答远响而生清风,此前日之颓垣断堑而荒墟也;嘉时令节,州人士女啸歌而管弦,此前日之晦冥风雨、鼪鼯鸟兽之嗥音也。
吾于是信有力焉。
凡图之所载,皆其一二之略也。
若乃升于高以望江山之远近,嬉于水而逐鱼鸟之浮沉,其物象意趣、登临之乐,览者各自得焉。
凡工之所不能画者,吾亦不能言也,其为吾书其大概焉。
”
又曰:“真,天下之冲也。
四方之宾客往来者,吾与之共乐于此,岂独私吾三人者哉?
然而池台日益以新,草木日益以茂,四方之士无日而不来,而吾三人者有时皆去也,岂不眷眷于是哉?
不为之记,则后孰知其自吾三人者始也?
”
予以为三君之材贤足以相济,而又协于其职,知所先后,使上下给足,而东南六路之人无辛苦愁怨之声,然后休其余闲,又与四方贤士大夫共乐于此。
是皆可嘉也,乃为之书。
庐陵欧阳修记。
《真州东园记》 拼音标注
zhēn zhōu dōng yuán jì
zhēn wèi zhōu,
dāng dōng nán zhī shǔi hùi,
gù wèi jiāng huái 、 liǎng zhè 、 jīng hú fā yùn shǐ zhī zhì suǒ。
lóng tú gé zhí xué shì shī jūn zhèng chén 、 shì yù shǐ xǔ jūn zǐ chūn zhī wèi shǐ yě,
dé jiān chá yù shǐ lǐ xíng mǎ jūn zhòng tú wèi qí pàn guān。
sān rén zhě lè qí xiāng dé zhī huān,
ér yīn qí xiá rì dé zhōu zhī jiān jūn fèi yíng yǐ zuò dōng yuán,
ér rì wǎng yóu yān。
sùi qīu bā yuè,
zǐ chūn yǐ qí zhí shì zǒu jīng shī,
tú qí suǒ wèi dōng yuán zhě lái yǐ shì yú yuē : “ yuán zhī guǎng bǎi mǔ,
ér líu shǔi héng qí qián,
qīng chí jìn qí yòu,
gāo tái qǐ qí běi。
tái,
wú wàng yǐ fú yún zhī tíng ; chí,
wú fǔ yǐ chéng xū zhī gé ; shǔi,
wú fàn yǐ huà fǎng zhī zhōu。
chǎng qí zhōng yǐ wèi qīng yàn zhī táng,
pì qí hòu yǐ wèi shè bīn zhī pǔ。
fú qú jì hé zhī de lì,
yōu lán bái zhǐ zhī fēn fāng,
yǔ fū jiā huā měi mù liè zhí ér jiāo yīn,
cǐ qián rì zhī cāng yān bái lù ér jīng jí yě ; gāo méng jù jué,
shǔi guāng rì jǐng dòng yáo ér shàng xià ; qí kuān xián shēn jìng,
kě yǐ dá yuǎn xiǎng ér shēng qīng fēng,
cǐ qián rì zhī túi yuán duàn qiàn ér huāng xū yě ; jiā shí lìng jié , zhōu rén shì nv̌ xiào gē ér guǎn xián,
cǐ qián rì zhī hùi míng fēng yǔ 、 shēng wú niǎo shòu zhī háo yīn yě。
wú yú shì xìn yǒu lì yān。
fán tú zhī suǒ zài,
jiē qí yī èr zhī lvè yě。
ruò nǎi shēng yú gāo yǐ wàng jiāng shān zhī yuǎn jìn,
xī yú shǔi ér zhú yú niǎo zhī fú chén,
qí wù xiàng yì qù 、 dēng lín zhī lè,
lǎn zhě gè zì dé yān。
fán gōng zhī suǒ bù néng huà zhě,
wú yì bù néng yán yě,
qí wèi wú shū qí dà gài yān。
”
yòu yuē : “ zhēn,
tiān xià zhī chōng yě。
sì fāng zhī bīn kè wǎng lái zhě,
wú yǔ zhī gòng lè yú cǐ,
qǐ dú sī wú sān rén zhě zāi ?
rán ér chí tái rì yì yǐ xīn,
cǎo mù rì yì yǐ mào,
sì fāng zhī shì wú rì ér bù lái,
ér wú sān rén zhě yǒu shí jiē qù yě,
qǐ bù juàn juàn yú shì zāi ?
bù wèi zhī jì,
zé hòu shú zhī qí zì wú sān rén zhě shǐ yě ?
”
yú yǐ wèi sān jūn zhī cái xián zú yǐ xiāng jì,
ér yòu xié yú qí zhí,
zhī suǒ xiān hòu,
shǐ shàng xià gěi zú,
ér dōng nán lìu lù zhī rén wú xīn kǔ chóu yuàn zhī shēng,
rán hòu xīu qí yú xián,
yòu yǔ sì fāng xián shì dà fū gòng lè yú cǐ。
shì jiē kě jiā yě,
nǎi wèi zhī shū。
lú líng ōu yáng xīu jì。