"丘明迁固与颉颃" 诗句出自宋代诗人廖刚《送黄秀实著作赴单父任》
忆昔负笈游虞庠,三千缝掖纷袍霜。
英姿锐气磨干将,凌云薄汉争翱翔。
君时捧书自闽乡,贾生十八惊洛阳。
南宫我适同广场,邂逅愚智俱忘羊。
低回十载灯烛光,纤鳞壁水追洋洋。
怜君兄弟双凤皇,邓林秀出凡楩樟。
才名籍籍日以香,谁者不识江夏黄。
登籍还许联龙章,米糠初未精簸扬。
须臾绿骥驰康庄,瑶池下泽殊行藏。
西清椽笔金玉相,扬鞭缓佩鹓鹭行。
丘明迁固与颉颃,汗流晔寿走且僵。
文奎忽度南斗傍,江湖洗耳听鸣榔。
相逢一笑百念亡,玉自辉洁兰仍芳。
元经寂寞谁问杨,逃空我幸论肺肠。
蛟龙蟠蜇岂可常,赐环长恐成参商。
春风三月莺燕忙,桥飞柳絮随风狂。
修补冉冉将征艎,别离安得情无伤。
如君知音满庙堂,尘沙肯使埋圭璋。
鹏程九万讵易量,从今拭目看腾骧。
我惭百事无一长,独有疏懒胜嵇康。
功名老大空激昂,那能俯仰巡门墙。
艰难辛苦亦备尝,濯缨早晚寻沧浪。
与君后会何渺茫,江鱼塞雁无相忘。
《送黄秀实著作赴单父任》 拼音标注
sòng huáng xìu shí zhù zuò fù dān fù rèn
yì xī fù jí yóu yú xiáng,
sān qiān féng yè fēn páo shuāng。
yīng zī rùi qì mó gān jiāng,
líng yún bó hàn zhēng áo xiáng。
jūn shí pěng shū zì mǐn xiāng,
jiǎ shēng shí bā liáng luò yáng。
nán gōng wǒ shì tóng guǎng cháng,
xiè hòu yú zhì jù wàng yáng。
dī húi shí zài dēng zhú guāng,
xiān lín bì shǔi zhūi yáng yáng。
lián jūn xiōng dì shuāng fèng huáng,
dèng lín xìu chū fán pián zhāng。
cái míng jí jí rì yǐ xiāng,
shúi zhě bù shì jiāng xià huáng。
dēng jí huán xǔ lián lóng zhāng,
mǐ kāng chū wèi jīng bò yáng。
xū yú lv̀ jì chí kāng zhuāng,
yáo chí xià zé shū xíng cáng。
xī qīng chuán bǐ jīn yù xiāng,
yáng biān huǎn pèi yuān lù xíng。
qīu míng qiān gù yǔ jié háng,
hàn líu yē shòu zǒu qiě jiāng。
wén kúi hū dù nán dǒu bàng,
jiāng hú xǐ ěr tīng míng láng。
xiāng féng yī xiào bǎi niàn wáng,
yù zì hūi jié lán réng fāng。
yuán jīng jì mò shúi wèn yáng,
táo kōng wǒ xìng lùn fèi cháng。
jiāo lóng pán zhé qǐ kě cháng,
sì huán cháng kǒng chéng cān shāng。
chūn fēng sān yuè yīng yàn máng,
qiáo fēi lǐu xù súi fēng kuáng。
xīu bǔ rǎn rǎn jiāng zhēng huáng,
bié lí ān dé qíng wú shāng。
rú jūn zhī yīn mǎn miào táng,
chén shā kěn shǐ mái gūi zhāng。
péng chéng jǐu wàn jù yì liàng,
cóng jīn shì mù kàn téng xiāng。
wǒ cán bǎi shì wú yī cháng,
dú yǒu shū lǎn shèng jī kāng。
gōng míng lǎo dà kōng jī áng,
nà néng fǔ yǎng xún mén qiáng。
jiān nán xīn kǔ yì bèi cháng,
zhuó yīng zǎo wǎn xún cāng làng。
yǔ jūn hòu hùi hé miǎo máng,
jiāng yú sāi yàn wú xiāng wàng。
《送黄秀实著作赴单父任》 作者简介
廖刚(1070-1143),字用中,号高峰居士,北宋顺昌谟武人。少时从学理学家杨时,成就了廖刚“道南高弟,绍兴名臣”的美名。廖刚一生亲历两朝荣辱兴衰,历任刑部侍郎、御史中丞、工部尚书。他持身立朝,忧国爱民,对外力主抗敌御侮、对内全力慰抚百姓;他刚正不阿,忠直抗言,令蔡京、秦桧等奸邪沮气。廖刚的精神和品格名重于天下,名扬于千古,为世代所赞颂。