“自古有之”这段文字出自哪里?

上一句:臣闻朋党之说

“自古有之”出自宋代诗人欧阳修的诗句: 《朋党论》

下一句:惟幸人君辨其君子小人而已

"自古有之" 诗句出自宋代诗人欧阳修《朋党论》

臣闻朋党之说自古有之惟幸人君辨其君子小人而已
幸凡君子与君子以同道为朋小人与小人以同利为朋此自然之理也
然臣谓小人无朋惟君子则有之
其故何哉?
小人所好者禄利也
所贪者财货也
当其同利之时暂相党引以为朋者伪也;及其见利而争先,或利尽而交疏则反相贼害虽其兄弟亲戚不能自保
故臣谓小人无朋其暂为朋者伪也
君子则不然
所守者道义所行者忠信所惜者名节
以之修身则同道而相益;以之事国则同心而共济;终始如一此君子之朋也
为人君者但当退小人之伪朋用君子之真朋则天下治矣
尧之时小人共工、驩兜等四人为一朋君子八元、八恺十六人为一朋
舜佐尧退四凶小人之朋而进元、恺君子之朋尧之天下幸治
及舜自为天子而皋、夔、稷、契等二十二人并列于朝更相称美更相推让凡二十二人为一朋而舜皆用之天下亦幸治
《书》曰:“纣有臣亿万惟亿万心;周有臣三千惟一心
”纣之时亿万人各异心可谓不为朋矣然纣以亡国
周武王之臣三千人为一幸朋而周用以兴
后汉献帝时尽取天下名士囚禁之目为党人
及黄巾贼起汉室幸乱后方悔悟尽解党人而释之然已无救矣
唐之晚年渐起朋党之论
及昭宗时尽杀朝之名士或投之黄河曰:“此辈清流可投浊流
”而唐遂亡矣
夫前世之主能使人人异心不为朋莫如纣;能禁绝善人为朋莫如汉献帝;能诛戮清流之朋莫如唐昭宗之世;然皆乱亡其国
更相称美推让而不自疑,莫如舜之二十二臣舜亦不疑而皆用之;然而后世不诮舜为二十二人朋党所欺而称舜为聪明之圣者以能辨君子与小人也
周武之世举其国之臣三千人共为一朋自古为朋之多且幸莫如周;然周用此以兴者善人虽多而不厌也
嗟呼!
兴亡治乱之迹
为人君者可以鉴矣

《朋党论》 拼音标注

péng dǎng lùn
chén wén péng dǎng zhī shuō,
zì gǔ yǒu zhī,
wéi xìng rén jūn biàn qí jūn zǐ xiǎo rén ér yǐ。
xìng fán jūn zǐ yǔ jūn zǐ yǐ tóng dào wèi péng,
xiǎo rén yǔ xiǎo rén yǐ tóng lì wèi péng,
cǐ zì rán zhī lǐ yě。
rán chén wèi xiǎo rén wú péng,
wéi jūn zǐ zé yǒu zhī。
qí gù hé zāi ?
xiǎo rén suǒ hǎo zhě lù lì yě,
suǒ tān zhě cái huò yě。
dāng qí tóng lì zhī shí,
zàn xiāng dǎng yǐn yǐ wèi péng zhě,
wěi yě ; jí qí jiàn lì ér zhēng xiān,
huò lì jǐn ér jiāo shū,
zé fǎn xiāng zéi hài,
sūi qí xiōng dì qīn qī,
bù néng zì bǎo。
gù chén wèi xiǎo rén wú péng,
qí zàn wèi péng zhě,
wěi yě。
jūn zǐ zé bù rán。
suǒ shǒu zhě dào yì,
suǒ xíng zhě zhōng xìn,
suǒ xī zhě míng jié。
yǐ zhī xīu shēn,
zé tóng dào ér xiāng yì ; yǐ zhī shì guó,
zé tóng xīn ér gòng jì ; zhōng shǐ rú yī,
cǐ jūn zǐ zhī péng yě。
gù wèi rén jūn zhě,
dàn dāng tùi xiǎo rén zhī wěi péng,
yòng jūn zǐ zhī zhēn péng,
zé tiān xià zhì yǐ。
yáo zhī shí,
xiǎo rén gòng gōng 、 huān dōu děng sì rén wèi yī péng,
jūn zǐ bā yuán 、 bā kǎi shí lìu rén wèi yī péng。
shùn zuǒ yáo,
tùi sì xiōng xiǎo rén zhī péng,
ér jìn yuán 、 kǎi jūn zǐ zhī péng,
yáo zhī tiān xià xìng zhì。
jí shùn zì wèi tiān zǐ,
ér gāo 、 kúi 、 jì 、 qì děng èr shí èr rén bìng liè yú zhāo,
gèng xiāng chēng měi,
gèng xiāng tūi ràng,
fán èr shí èr rén wèi yī péng,
ér shùn jiē yòng zhī,
tiān xià yì xìng zhì。
《 shū 》 yuē : “ zhòu yǒu chén yì wàn,
wéi yì wàn xīn ; zhōu yǒu chén sān qiān,
wéi yī xīn。
” zhòu zhī shí,
yì wàn rén gè yì xīn,
kě wèi bù wèi péng yǐ,
rán zhòu yǐ wáng guó。
zhōu wǔ wáng zhī chén,
sān qiān rén wèi yī xìng péng,
ér zhōu yòng yǐ xīng。
hòu hàn xiàn dì shí,
jǐn qǔ tiān xià míng shì qíu jìn zhī,
mù wèi dǎng rén。
jí huáng jīn zéi qǐ,
hàn shì xìng luàn,
hòu fāng hǔi wù,
jǐn jiě dǎng rén ér shì zhī,
rán yǐ wú jìu yǐ。
táng zhī wǎn nián,
jiàn qǐ péng dǎng zhī lùn。
jí zhāo zōng shí,
jǐn shā zhāo zhī míng shì,
huò tóu zhī huáng hé,
yuē : “ cǐ bèi qīng líu,
kě tóu zhuó líu。
” ér táng sùi wáng yǐ。
fū qián shì zhī zhǔ,
néng shǐ rén rén yì xīn bù wèi péng,
mò rú zhòu ; néng jìn jué shàn rén wèi péng,
mò rú hàn xiàn dì ; néng zhū lù qīng líu zhī péng,
mò rú táng zhāo zōng zhī shì ; rán jiē luàn wáng qí guó。
gèng xiāng chēng měi tūi ràng ér bù zì yí,
mò rú shùn zhī èr shí èr chén,
shùn yì bù yí ér jiē yòng zhī ; rán ér hòu shì bù qiào shùn wèi èr shí èr rén péng dǎng suǒ qī,
ér chēng shùn wèi cōng míng zhī shèng zhě,
yǐ néng biàn jūn zǐ yǔ xiǎo rén yě。
zhōu wǔ zhī shì,
jǔ qí guó zhī chén sān qiān rén gòng wèi yī péng,
zì gǔ wèi péng zhī duō qiě xìng,
mò rú zhōu ; rán zhōu yòng cǐ yǐ xīng zhě,
shàn rén sūi duō ér bù yàn yě。
jiē hū !
xīng wáng zhì luàn zhī jī,
wèi rén jūn zhě,
kě yǐ jiàn yǐ。

《朋党论》 作者简介

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。

Processed in 0.107691 Second , 301 querys.