"应是琼斧修成" 诗句出自元代诗人张枢《壶中天(月夕登绘幅堂,与赘房各赋一解)》
hú zhōng tiān ( yuè xī dēng hùi fú táng,yǔ zhùi fáng gè fù yī jiě )
yàn héng jiǒng bì,
jiàn yān shōu jí pǔ,
yú chàng cūi wǎn。
lín shǔi lóu tái chéng zùi yǐ,
yún yǐn yín qíng wǎn yuǎn。
lù jiǎo fēi liáng,
shān méi suǒ míng,
yù yǔ bīng lián mǎn。
píng bō bù dòng,
gùi huá dǐ yìn qīng qiǎn。
yìng shì qióng fǔ xīu chéng,
qiān shuāng dǎo jìu,
wǔ ní cháng qū biàn。
yǎo tiǎo xī chuāng shúi nòng yǐng,
hóng lěng fú róng shēn yuàn。
fù xuě cí gōng,
líu yún gē duàn,
piān rě wén xiāo yuàn。
rén gūi hè lì,
cùi lián shí èr kōng juàn。
张枢(1292-1348),字子长,祖籍东阳。父张观光娶金华潘氏,遂家于金华,曾为婺州路教授,是金华首任学官,著有《屏岩小稿》1卷。其外祖父家藏书数万卷,枢取读,强记不忘。稍长,挥笔成章。人问古今沿革、政治得失、礼乐兴废、帝号官名,回答皆无脱误。谈论人物,则其世系门阀,材质良莠,历历如指掌。请许谦收为弟子,谦奇其才,以学友相待。耻仕元朝。七年,诏命为翰林修撰、儒林郎、同知制诰兼国史院编修,纂修本朝后妃功臣传,又坚辞不就。使者强其就道,至武林驿称病辞归,次年卒于家。