"马庭梧竹" 诗句出自宋代诗人魏了翁《八声甘州·自王家无怨住襄城》
《八声甘州·自王家无怨住襄城》 拼音标注
bā shēng gān zhōu · zì wáng jiā wú yuàn zhù xiāng chéng
zì wáng jiā wú yuàn zhù xiāng chéng,
shì zǒng shēng xián。
sì xiè jiē lán yù,
mǎ tíng wú zhú,
yī yī kān lián。
fù gùi guān rén hé shì,
qiě wèn cǐ hé yuán。
yòu tà qián zhāo jiǎo,
lǐng shǔ shān chuān。
diǎn jiǎn zhòng guān fù gé,
shàng gān táng zā dì,
qiáo mù cān tiān。
zhōng xīng gūi huà,
fù lǎo zhì jīn chuán。
lìu shí nián 、 shān hé wèi gǎi,
zhǐ fāng fēi 、 bù duàn jǐn xiāng lián。
xiāng jiāng yòu,
cān péi zǎi xí,
huán sì dāng nián 。
《八声甘州·自王家无怨住襄城》 作者简介
魏了翁(1178年—1237年) ,字华父,号鹤山,邛州蒲江(今属四川)人。南宋著名理学家、思想家、大臣。嘉熙元年(1237年)卒,年六十,赠太师、秦国公,谥文靖。魏了翁反对佛、老“无欲”之说,认为圣贤只言“寡欲”不言“无欲”,指出“虚无,道之害也”。推崇朱熹理学,但也怀疑朱注各经是否完全可靠。提出“心者人之太极,而人心已又为天地之太极”,强调“心”的作用,又和陆九渊接近。能诗词,善属文,其词语意高旷,风格或清丽,或悲壮。著有《鹤山全集》、《九经要义》、《古今考》、《经史杂钞》、《师友雅言》等,词有《鹤山长短句》。