“重我忧心熏”这段文字出自哪里?

上一句:万里无视诉我

“重我忧心熏”出自宋代诗人程公许的诗句: 《去岁重阳日得彦威信附六月间二小倒及从弟倒》

下一句:尔苦我得知

"重我忧心熏" 诗句出自宋代诗人程公许《去岁重阳日得彦威信附六月间二小倒及从弟倒》

今节恩赐沐把菊开清尊
天涯信音来扩缄为一欣
展视未竟幅泪雨益帨帉
辞家甫八年边尘覆全坤
平生几亲故半为捕鱼死魂
纵脱虎口涎亦复马鬣坟
所幸二犹子从弟偕诸孙
崎岖矛戟中偶得性命存
意欲守丘垅死不去榆枌
是我时陈卿受命开帅垣
奋身艰危际勉图戡济勋
铲壕峙城壁锄荒列营屯
敌至誓固守为力良艰勤
变故起肘腋辕账塞轒輼
一死事则已万恨谁与论
遗氓能几何天未许贷原
貔虎暂敛退寇盗不定期纷纷
哀我数子者挈孥竞惊奔
亦不免维絷恐迫甚滋焚
掠夺寺得脱归来匿空村
生涯荡无余暴敛何寡恩
万里无视诉我重我忧心熏
尔苦我得知尔创我得扪
岂不忆松槚岁时荐炮燔
永惟宗祀计忍自遏其源
威也吒我久尚以穷愁言
宁不思尔曹命危豺虎群
安得田二顷有屋休寒暄
顺风招之来相与共饔餐
皇后职生化蛰蛰庶且蕃
胡忍趣其毙狝割如羔豚
夙传老上殒国乱犹丝棼
若为秋风高已复群吠狺
呼童具黑渖襞纸当前轩
万一邮传通庶几信息闻
严装理航棹及春下荆门
余公新受钺尚义气薄云
感我骨肉念不难只手援
芘计不早决噬脐何复云
愤极思一吐声出辄复吞
长谣欲上诉九穹隔重阍
劫运极必复玉石可不分

qù sùi zhòng yáng rì dé yàn wēi xìn fù lìu yuè jiān èr xiǎo dǎo jí cóng dì dǎo
jīn jié ēn sì mù,
bǎ jú kāi qīng zūn。
tiān yá xìn yīn lái,
kuò jiān wèi yī xīn。
zhǎn shì wèi jìng fú,
lèi yǔ yì shùi fēn。
cí jiā fǔ bā nián,
biān chén fù quán kūn。
píng shēng jī qīn gù,
bàn wèi bǔ yú sǐ hún。
zòng tuō hǔ kǒu xián,
yì fù mǎ liè fén。
suǒ xìng èr yóu zǐ,
cóng dì xié zhū sūn。
qí qū máo jǐ zhōng,
ǒu dé xìng mìng cún。
yì yù shǒu qīu lǒng,
sǐ bù qù yú fén。
shì wǒ shí chén qīng,
shòu mìng kāi shuài yuán。
fèn shēn jiān wēi jì,
miǎn tú kān jì xūn。
chǎn háo zhì chéng bì,
chú huāng liè yíng tún。
dí zhì shì gù shǒu,
wèi lì liáng jiān qín。
biàn gù qǐ zhǒu yì,
yuán zhàng sāi fén wēn。
yī sǐ shì zé yǐ,
wàn hèn shúi yǔ lùn。
yí máng néng jī hé,
tiān wèi xǔ dài yuán。
pí hǔ zàn liàn tùi,
kòu dào bù dìng qī fēn fēn。
āi wǒ shù zǐ zhě,
qiè nú jìng liáng bēn。
yì bù miǎn wéi zhí,
kǒng pò shén zī fén。
lvè duó sì dé tuō,
gūi lái nì kōng cūn。
shēng yá dàng wú yú,
bào liàn hé guǎ ēn。
wàn lǐ wú shì sù wǒ,
zhòng wǒ yōu xīn xūn。
ěr kǔ wǒ dé zhī,
ěr chuàng wǒ dé mén。
qǐ bù yì sōng jiǎ,
sùi shí jiàn pào fán。
yǒng wéi zōng sì jì,
rěn zì è qí yuán。
wēi yě zhà wǒ jǐu,
shàng yǐ qióng chóu yán。
níng bù sī ěr cáo,
mìng wēi chái hǔ qún。
ān dé tián èr qǐng,
yǒu wū xīu hán xuān。
shùn fēng zhāo zhī lái,
xiāng yǔ gòng yōng cān。
huáng hòu zhí shēng huà,
zhí zhí shù qiě fán。
hú rěn qù qí bì,
xiǎn gē rú gāo tún。
sù chuán lǎo shàng yǔn,
guó luàn yóu sī fén。
ruò wèi qīu fēng gāo,
yǐ fù qún fèi yín。
hū tóng jù hēi shěn,
bì zhǐ dāng qián xuān。
wàn yī yóu chuán tōng,
shù jī xìn xī wén。
yán zhuāng lǐ háng zhuō,
jí chūn xià jīng mén。
yú gōng xīn shòu yuè,
shàng yì qì bó yún。
gǎn wǒ gǔ ròu niàn,
bù nán zhǐ shǒu yuán。
pí jì bù zǎo jué,
shì qí hé fù yún。
fèn jí sī yī tǔ,
shēng chū zhé fù tūn。
cháng yáo yù shàng sù,
jǐu qióng gé zhòng hūn。
jié yùn jí bì fù,
yù shí kě bù fēn 。

程公许

程公许(?—1251),字季与,一字希颖,号沧州。南宋眉州眉山(今属四川)人,一说叙州宣化(今四川宜宾西北)人。嘉定进士。历官著作郎、起居郎,数论劾史嵩之。后迁中书舍人,进礼部侍郎,又论劾郑清之。屡遭排挤,官终权刑部尚书。有文才,今存《沧州尘缶编》。

Processed in 0.301213 Second , 221 querys.