"以糟配尔为嘉殽" 诗句出自清代诗人刘鹗《至正甲申岁,大饥,民多艰食,殍死者相望,盗贼扰扰。予亦缺食,未免作粥以延残喘,因赋食粥歌,以畅此怀》
朝餐一顿粥,暮餐一顿饭。
每当食粥时,未免一长叹。
少年何事不相遭,胡为晚岁方论交。
此时菜蕨各已尽,以糟配尔为嘉殽。
既啖糟,复食粥,却意年当三十六。
笑携省檄上皇州,曾以文章动流俗。
二程祠宇陋且卑,我奋赤手更掣之。
至今穹碑照淮水,碑成秩满游京师。
京师嬉游二十载,铁石忍穷心有在。
声名欻起凤凰池,风云已际鱼龙海。
当时结交多贵人,往往尊我席上珍。
执经或在弟子列,或遣弟子来相亲。
剧谈王道尊礼乐,每激薄俗敦彝伦。
闾阎疾苦详敷陈,亦或一慨眉为颦。
有时华筵湖山下,争挽先生共陶写。
满堂座客尽豪贵,亦知推让宗儒雅。
盈盈珍馐簇金盘,衮衮葡萄浮玉斝。
金钗十二列两行,班班初匪寻常者。
主人行杯极欢笑,竞唱新词誇艳冶。
半酣相恼索题诗,挥毫写向香罗帕。
尊前为我发新声,自以风流望鄙野。
万钱日食固有限,一笑千金绝无价。
放怀满饮鹦鹉杯,何心复恋麒麟画?
鹧鸪舞罢月欲上,半掩城门归并马。
等閒高会难具论,酒酣掉臂金马门。
三三五五正少年,乘兴共我歌浮云。
穷冬出使居庸北,骏马稳步龙沙雪。
清霜在鬓冰在须,指冻欲堕饥欲裂。
苦寒不透貂鼠裘,青鼠煖帽方蒙头。
璚田玉界中著我,自是奇士真壮游。
解鞍沽酒弹箜篌,打手刺刺歌鸣讴。
丈夫有志在许国,我自乐此忘羁愁。
连樯海运三百万,署黔楮尾方成卷。
每忧谈笑误王事,朝夕驱驰敢忘勌?
湖广文台正乏贤,诸公为买江南船。
汉阳春树晴历历,秦楼夜月明娟娟。
手提文印不半年,首为鄂学归侵田。
蓬山有诏归朝天,锦袍公子偕神仙。
宣文阁静万机暇,时遣中官催进画。
饱聆天语近天光,神揖天香更潇洒。
壮游既倦思还家,堨来庾岭观梅花。
桑麻弦诵各得所,玉堂召我天之涯。
平生所历犹在眼,夜半思之皆梦幻。
盛时不敢忘贫贱,自喜枯肠藜藿惯。
饱食粥,无咨嗟,尔糟尔粥甘如饴。
鸡鸣曳履东家谁,芜蒌曾疗王孙饥。
粥兮粥兮敢尔却,犹胜蕨餈滋味恶。
苟延残喘待秋成,白发春风会如昨。
zhì zhèng jiǎ shēn sùi,dà jī,mín duō jiān shí,piǎo sǐ zhě xiāng wàng,dào zéi rǎo rǎo。yú yì quē shí,wèi miǎn zuò zhōu yǐ yán cán chuǎn,yīn fù shí zhōu gē,yǐ chàng cǐ huái
zhāo cān yī dùn zhōu,
mù cān yī dùn fàn。
měi dāng shí zhōu shí,
wèi miǎn yī cháng tàn。
shǎo nián hé shì bù xiāng zāo,
hú wèi wǎn sùi fāng lùn jiāo。
cǐ shí cài jué gè yǐ jǐn,
yǐ zāo pèi ěr wèi jiā yáo。
jì dàn zāo,
fù shí zhōu,
què yì nián dāng sān shí lìu。
xiào xié shěng xí shàng huáng zhōu,
céng yǐ wén zhāng dòng líu sú。
èr chéng cí yǔ lòu qiě bēi,
wǒ fèn chì shǒu gèng chè zhī。
zhì jīn qióng bēi zhào huái shǔi,
bēi chéng zhì mǎn yóu jīng shī。
jīng shī xī yóu èr shí zài,
tiě shí rěn qióng xīn yǒu zài。
shēng míng xū qǐ fèng huáng chí,
fēng yún yǐ jì yú lóng hǎi。
dāng shí jié jiāo duō gùi rén,
wǎng wǎng zūn wǒ xí shàng zhēn。
zhí jīng huò zài dì zǐ liè,
huò qiǎn dì zǐ lái xiāng qīn。
jù tán wáng dào zūn lǐ lè,
měi jī bó sú dūn yí lún。
lv́ yán jí kǔ xiáng fū chén,
yì huò yī kǎi méi wèi pín。
yǒu shí huá yán hú shān xià,
zhēng wǎn xiān shēng gòng táo xiě。
mǎn táng zuò kè jǐn háo gùi,
yì zhī tūi ràng zōng rú yǎ。
yíng yíng zhēn xīu cù jīn pán,
gǔn gǔn pú táo fú yù jiǎ。
jīn chāi shí èr liè liǎng xíng,
bān bān chū fěi xún cháng zhě。
zhǔ rén xíng bēi jí huān xiào,
jìng chàng xīn cí kuā yàn yě。
bàn hān xiāng nǎo suǒ tí shī,
hūi háo xiě xiàng xiāng luō pà。
zūn qián wèi wǒ fā xīn shēng,
zì yǐ fēng líu wàng bǐ yě。
wàn qián rì shí gù yǒu xiàn,
yī xiào qiān jīn jué wú jià。
fàng huái mǎn yǐn yīng wǔ bēi,
hé xīn fù liàn qí lín huà ?
zhè gū wǔ bà yuè yù shàng,
bàn yǎn chéng mén gūi bìng mǎ。
děng xián gāo hùi nán jù lùn,
jǐu hān diào bì jīn mǎ mén。
sān sān wǔ wǔ zhèng shǎo nián,
chéng xīng gòng wǒ gē fú yún。
qióng dōng chū shǐ jū yōng běi,
jùn mǎ wěn bù lóng shā xuě。
qīng shuāng zài bìn bīng zài xū,
zhǐ dòng yù duò jī yù liè。
kǔ hán bù tòu diāo shǔ qíu,
qīng shǔ nuǎn mào fāng méng tóu。
qióng tián yù jiè zhōng zhù wǒ,
zì shì qí shì zhēn zhuàng yóu。
jiě ān gū jǐu dàn kōng hóu,
dǎ shǒu cì cì gē míng ōu。
zhàng fū yǒu zhì zài xǔ guó,
wǒ zì lè cǐ wàng jī chóu。
lián qiáng hǎi yùn sān bǎi wàn,
shǔ qián chǔ wěi fāng chéng juàn。
měi yōu tán xiào wù wáng shì,
zhāo xī qū chí gǎn wàng juàn ?
hú guǎng wén tái zhèng fá xián,
zhū gōng wèi mǎi jiāng nán chuán。
hàn yáng chūn shù qíng lì lì,
qín lóu yè yuè míng juān juān。
shǒu tí wén yìn bù bàn nián,
shǒu wèi è xué gūi qīn tián。
péng shān yǒu zhào gūi zhāo tiān,
jǐn páo gōng zǐ xié shén xiān。
xuān wén gé jìng wàn jī xiá,
shí qiǎn zhōng guān cūi jìn huà。
bǎo líng tiān yǔ jìn tiān guāng,
shén yī tiān xiāng gèng xiāo sǎ。
zhuàng yóu jì juàn sī huán jiā,
è lái yǔ líng guān méi huā。
sāng má xián sòng gè dé suǒ,
yù táng zhào wǒ tiān zhī yá。
píng shēng suǒ lì yóu zài yǎn,
yè bàn sī zhī jiē mèng huàn。
shèng shí bù gǎn wàng pín jiàn,
zì xǐ kū cháng lí huò guàn。
bǎo shí zhōu,
wú zī jiē,
ěr zāo ěr zhōu gān rú yí。
jī míng yè lv̌ dōng jiā shúi,
wú lóu céng liáo wáng sūn jī。
zhōu xī zhōu xī gǎn ěr què,
yóu shèng jué cí zī wèi è。
gǒu yán cán chuǎn dài qīu chéng,
bái fā chūn fēng hùi rú zuó。
刘鹗(è)(1857年10月18日—1909年8月23日),清末小说家。谱名震远,原名孟鹏,字云抟、公约。后更名鹗,字铁云(刘铁云),又字公约,号老残。署名“洪都百炼生”。汉族,江苏丹徒(今镇江市)人,寄籍山阳(今江苏淮安区)。刘鹗自青年时期拜从太谷学派南宗李光炘(龙川)之后,终生主张以“教养”为大纲,发展经济生产,富而后教,养民为本的太谷学说。他一生从事实业,投资教育,为的就是能够实现太谷学派“教养天下”的目的。而他之所以能屡败屡战、坚韧不拔,太谷学派的思想可以说是他的精神支柱。