“化机无停轮”这段文字出自哪里?

上一句:二气播万有

“化机无停轮”出自唐代诗人吴筠的诗句: 《步虚词十首》

下一句:而我操其端

"化机无停轮" 诗句出自唐代诗人吴筠《步虚词十首》

众仙仰灵范肃驾朝神宗
金景相照曜逶迤升太空
七玄已高飞火炼生珠宫
馀庆逮天壤平和王道融
八威清游气十绝舞祥风
使我跻阳源其来自阴功
逍遥太霞上真鉴靡不通
逸辔登紫清乘光迈奔电
阆风隔三天俯视犹可见
玉闼摽敞朗琼林郁葱蒨.自非挺金骨焉得谐夙愿
真朋何森森合景恣游宴
良会忘淹留千龄才一眄
三宫发明景朗照同郁仪
纷然驰飙欻上采空清蕤
令我洞金色后天耀琼姿
心协太虚静寥寥竟何思
玄中有至乐淡泊终无为
但与正真友飘飖散遨嬉
禀化凝正气炼形为真仙
忘心符元宗返本协自然
帝一集绛宫流光出丹玄
元英与桃君朗咏长生篇
六府焕明霞百关罗紫烟
飙车涉寥廓靡靡乘景迁
不觉云路远斯须游万天
扶桑诞初景羽盖凌晨霞
倏欻造西域嬉游金母家
碧津湛洪源灼烁敷荷花
煌煌青琳宫粲粲列玉华
真气溢绛府自然思无邪
俯矜区中士夭浊良可嗟
琼台劫万仞孤映大罗表
常有三素云凝光自飞绕
羽幢泛明霞升降何缥缈
鸾凤吹雅音栖翔绛林标
玉虚无昼夜灵景何皎皎
一睹太上京方知众天小
灼灼青华林灵风振琼柯
三光无冬春一气清且和
回首迩结灵倾眸亲曜罗
豁落制六天流铃威百魔
绵绵庆不极谁谓椿龄多
高情无侈靡遇物生华光
至乐无箫歌金玉音琅琅
或登明真台宴此羽景堂
杳霭结宝云霏微散灵香
天人诚遐旷欢泰不可量
爰从太微上肆觐虚皇尊
腾我八景舆威迟入天门
既登玉宸庭肃肃仰紫轩
敢问龙汉末如何辟乾坤
怡然辍云璈告我希夷言
幸闻至精理方见造化源
二气播万有化机无停轮
而我操其端乃能出陶钧
寥寥大漠上所遇皆清真
澄莹含元和气同自相亲
绛树结丹实紫霞流碧津
以兹保童婴永用超形神

bù xū cí shí shǒu
zhòng xiān yǎng líng fàn,
sù jià zhāo shén zōng。
jīn jǐng xiāng zhào yào,
wēi yǐ shēng tài kōng。
qī xuán yǐ gāo fēi,
huǒ liàn shēng zhū gōng。
yú qìng dài tiān rǎng,
píng hé wáng dào róng。
bā wēi qīng yóu qì,
shí jué wǔ xiáng fēng。
shǐ wǒ jī yáng yuán,
qí lái zì yīn gōng。
xiāo yáo tài xiá shàng,
zhēn jiàn mǐ bù tōng。
yì pèi dēng zǐ qīng,
chéng guāng mài bēn diàn。
lǎng fēng gé sān tiān,
fǔ shì yóu kě jiàn。
yù tà piāo chǎng lǎng,
qióng lín yù cōng qiàn . zì fēi tǐng jīn gǔ,
yān dé xié sù yuàn。
zhēn péng hé sēn sēn,
hé jǐng zì yóu yàn。
liáng hùi wàng yān líu,
qiān líng cái yī miǎn。
sān gōng fā míng jǐng,
lǎng zhào tóng yù yí。
fēn rán chí biāo xū,
shàng cǎi kōng qīng rúi。
lìng wǒ dòng jīn sè,
hòu tiān yào qióng zī。
xīn xié tài xū jìng,
liáo liáo jìng hé sī。
xuán zhōng yǒu zhì lè,
dàn bó zhōng wú wèi。
dàn yǔ zhèng zhēn yǒu,
piāo yáo sàn áo xī。
bǐng huà níng zhèng qì,
liàn xíng wèi zhēn xiān。
wàng xīn fú yuán zōng,
fǎn běn xié zì rán。
dì yī jí jiàng gōng,
líu guāng chū dān xuán。
yuán yīng yǔ táo jūn,
lǎng yǒng cháng shēng piān。
lìu fǔ huàn míng xiá,
bǎi guān luō zǐ yān。
biāo chē shè liáo kuò,
mǐ mǐ chéng jǐng qiān。
bù jué yún lù yuǎn,
sī xū yóu wàn tiān。
fú sāng dàn chū jǐng,
yǔ gài líng chén xiá。
shū xū zào xī yù,
xī yóu jīn mǔ jiā。
bì jīn zhàn hóng yuán,
zhuó shuò fū hé huā。
huáng huáng qīng lín gōng,
càn càn liè yù huá。
zhēn qì yì jiàng fǔ,
zì rán sī wú xié。
fǔ jīn qū zhōng shì,
yāo zhuó liáng kě jiē。
qióng tái jié wàn rèn,
gū yìng dà luō biǎo。
cháng yǒu sān sù yún,
níng guāng zì fēi rào。
yǔ chuáng fàn míng xiá,
shēng jiàng hé piǎo miǎo。
luán fèng chūi yǎ yīn,
qī xiáng jiàng lín biāo。
yù xū wú zhòu yè,
líng jǐng hé jiǎo jiǎo。
yī dǔ tài shàng jīng,
fāng zhī zhòng tiān xiǎo。
zhuó zhuó qīng huá lín,
líng fēng zhèn qióng kē。
sān guāng wú dōng chūn,
yī qì qīng qiě hé。
húi shǒu ěr jié líng,
qīng móu qīn yào luō。
huō luò zhì lìu tiān,
líu líng wēi bǎi mó。
mián mián qìng bù jí,
shúi wèi chūn líng duō。
gāo qíng wú chǐ mǐ,
yù wù shēng huá guāng。
zhì lè wú xiāo gē,
jīn yù yīn láng láng。
huò dēng míng zhēn tái,
yàn cǐ yǔ jǐng táng。
yǎo ǎi jié bǎo yún,
fēi wēi sàn líng xiāng。
tiān rén chéng xiá kuàng,
huān tài bù kě liàng。
yuán cóng tài wēi shàng,
sì jǐn xū huáng zūn。
téng wǒ bā jǐng yú,
wēi chí rù tiān mén。
jì dēng yù chén tíng,
sù sù yǎng zǐ xuān。
gǎn wèn lóng hàn mò,
rú hé pì gān kūn。
yí rán chuò yún áo,
gào wǒ xī yí yán。
xìng wén zhì jīng lǐ,
fāng jiàn zào huà yuán。
èr qì bō wàn yǒu,
huà jī wú tíng lún。
ér wǒ cāo qí duān,
nǎi néng chū táo jūn。
liáo liáo dà mò shàng,
suǒ yù jiē qīng zhēn。
chéng yíng hán yuán hé,
qì tóng zì xiāng qīn。
jiàng shù jié dān shí,
zǐ xiá líu bì jīn。
yǐ zī bǎo tóng yīng,
yǒng yòng chāo xíng shén。

吴筠

吴筠 (?一778年),唐朝华州华阴(今陕西华阴县)人。字贞节。一作正节。性高鲠,少举儒子业,进士落第后隐居南阳倚帝山。天宝初召至京师,请隶人道门。后入嵩山,师承冯齐整而受正一之法。与当时文士李白等交往甚密。玄宗多次征召,应对皆名教世务,并以微言讽帝,深蒙赏赐。后被高力士谗言所伤,固辞还山。东游至会稽,大历十三年(778)卒于剡中。弟子私谥“宗元先生”。

Processed in 0.207326 Second , 221 querys.