"灭迹为圃畦" 诗句出自唐代诗人吴筠《酬叶县刘明府避地庐山言怀诒郑录事昆季苟尊师兼见赠之》
chóu yè xiàn líu míng fǔ bì dì lú shān yán huái yí zhèng lù shì kūn jì gǒu zūn shī jiān jiàn zèng zhī
míng zhé liáng hǎn yù,
yù jūn zhé sī qí。
tǐng shēng zhù tiān jué,
zì kě xī rén gūi。
hé luò chū fèi téng,
fāng qī sǎo hóng ní。
shí mìng jìng wèi hé,
ān néng qīn gǔ pí。
cóng cǐ bà fēi fú,
tóu zān cí gē jī。
qū chē shì nán tǔ,
zhōng xiào liǎng bù kúi。
lú yuè zhèn jiāng jiè,
yú yān qiè lín qī。
rù mén pī cǎi fú,
chū gǔ zhàng hóng lí。
yǐn lìng jìu lv́ lǐ,
ér jīn fù chéng jī。
zhèng gōng jiě zān fú,
huá è yào sōng xī .
xián zāi gǒu zhēng jūn,
miè jī wèi pǔ qí。
gù yǐ chéng fēi bó,
tiǎn zī wàng quán tí。
xiāng guān dùi lv̀ zūn,
yì sī líng dān tī。
dào tài wǒ cháng wǎng,
shí qīng jūn wù mí。
wáng sūn qiě wú gūi,
fāng cǎo zhèng qī qī。
吴筠 (?一778年),唐朝华州华阴(今陕西华阴县)人。字贞节。一作正节。性高鲠,少举儒子业,进士落第后隐居南阳倚帝山。天宝初召至京师,请隶人道门。后入嵩山,师承冯齐整而受正一之法。与当时文士李白等交往甚密。玄宗多次征召,应对皆名教世务,并以微言讽帝,深蒙赏赐。后被高力士谗言所伤,固辞还山。东游至会稽,大历十三年(778)卒于剡中。弟子私谥“宗元先生”。