"谁怀长卿贫" 诗句出自明代诗人王恭《赠夹陈少尹思孝服阕之天官》
《赠夹陈少尹思孝服阕之天官》 拼音标注
zèng jiā chén shǎo yǐn sī xiào fú què zhī tiān guān
chén dēng wú zhū tái,
nán wàng yě chéng què。
chúi yáng jiā qí lù,
yī rì jī rén jiā。
xíng rén è lí jiā,
pū yù chóu bù fā。
sī xū jìng cān chén,
kuàng nǎi qiān lǐ jué。
xíng rén nán jǐu líu,
jié sì dēng yíng zhōu。
lián gōng chū chāng gé,
shàng yǒu jiā qì fú。
zhī què lì fēi guān,
tóng lóng qǐ gāo lóu。
jié tuō jǐn zhōng gùi,
jīng guò jiē liè hóu。
hóu jiā lián qī lǐ,
rì xī gē zhōng qǐ。
jīn diāo xí yuán xūn,
chì xì hé jī jī。
huàn yóu liáng bù è,
guān gài xiāng yíng luò。
shúi huái cháng qīng pín,
shěn kē shǒu lí huò。
《赠夹陈少尹思孝服阕之天官》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。