“发兴归秋田”这段文字出自哪里?

上一句:含恩沐春露

“发兴归秋田”出自明代诗人王恭的诗句: 《钱林一崟负谴赴京师》

下一句:故里足禾黍

qián lín yī yín fù qiǎn fù jīng shī
zé guó jiào chūn yàn,
fēng huā sòng lí yán。
hūi shāng niàn xíng zǐ,
qū chē fā mǐn chuān。
bǐng bǐ shì fán fǔ,
cí jiā yǐ sān qiān。
hé zhī gōng yě xì,
tú shǐ ní fù lián。
qiáo shǒu bái yún gāng,
hán qī jí líng piān。
húi lín gù tiān shǔ,
yuǎn dào tóng zhōu xuán。
bái bì fēi bù gùi,
jīng chéng hé qí tiān。
míng dāng dǐ jīng yì,
qín tái jìng gāo xuán。
hán ēn mù chūn lù,
fā xīng gūi qīu tián。
gù lǐ zú hé shǔ,
xī yá hǎo lín quán。
xuǎn yōu fú xiá zuò,
xún yún yè jīn xiān。
xián lái jié yín shè,
zàn gē huán zhōng yuán。

王恭

王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。

Processed in 0.237981 Second , 221 querys.