“千丈垂萝袅烟碧”这段文字出自哪里?

上一句:遥岩二月霜花积

“千丈垂萝袅烟碧”出自明代诗人王恭的诗句: 《送陈沧洲游浯水便登方广岩》

下一句:水帘风卷半空寒

sòng chén cāng zhōu yóu wú shǔi biàn dēng fāng guǎng yán
mǐn shān xī lái duō fǎ yuán,
xī xī yī dào tōng xiān yuán。
lín huā bèi yè xiāng hūi yìng,
dào lín záo xiān jiē qīng yán。
yáo yán èr yuè shuāng huā jī,
qiān zhàng chúi luó niǎo yān bì。
shǔi lián fēng juàn bàn kōng hán,
shí shì yún lái wàn shān bái。
zhēn sēng bù jiàn bīn tóu lú,
piàn yuè gū fēng sè xiāng qú。
lìu shí tiān lè wén zhōng qìng,
bǎi chǐ fēng tán xiě huà tú。
xiān zhōu cǐ bié ráo jiā qù,
qǐ xué yōu yōu xiàng píng qù。
lín sēng dìng sǎo bì jiān tái,
shān rén kuàng yǒu liáng rén jù。

王恭

王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。

Processed in 0.095529 Second , 221 querys.