"密叶青青覆虚牖" 诗句出自明代诗人王恭《题张少尹淳溪燕居卷》
《题张少尹淳溪燕居卷》 拼音标注
tí zhāng shǎo yǐn chún xī yàn jū juàn
lì yáng zhǐ chǐ jīn líng dào,
xíng rén jǐn shuō chún xī hǎo。
měi rán gōng zǐ wèi gūi shí,
bǎo shí hé yú fàn gēng dào。
gōng zǐ qīng nián qì zùi háo,
shēn cháng qī chǐ jǐn gōng páo。
qīng hán yù lù jīn jīng zhí,
xiāo sǎ yún tiān hǎi hè gāo。
bié lái bèi yì chún xī lǐu,
mì yè qīng qīng fù xū yǒu。
ài rì táng zhōng wǔ cǎi yī,
chūn fēng xí shàng lián zhī xìu。
sān nián zuǒ xiàn dé é sōng,
guān shè xiāo rán duō hǎo róng。
yìng dài xiāng lín gūi shěng rì,
yòu cóng xiāo hàn mù ēn nóng。
《题张少尹淳溪燕居卷》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。