"隐士曾闻抱关者" 诗句出自明代诗人王恭《赋得函谷关送人入秦》
《赋得函谷关送人入秦》 拼音标注
fù dé hán gǔ guān sòng rén rù qín
tiáo tiáo hán gǔ guān,
běi zhuàng qín shān lù。
guān mén jīn gǔ jī rén xíng,
jīng jí huāng liáng wéi gǔ shù。
jūn bù jiàn bó yáng tiáo dì xī rù guān,
qí dé qīng níu qù bù huán。
tián wén ài cái kè mǎn zuò,
jī míng quǎn fèi jīn máng rán。
qīu fēng huáng yè zhòng guān xià,
jīn suǒ píng míng chū chē mǎ。
nán ér dú shù qì xū rén,
yǐn shì céng wén bào guān zhě。
jūn qù xī yóu jī rì gūi,
wǔ hóu qī gùi xiāng zhūi súi。
gūi shí wèi wèn guān chéng lì,
mò xiào xíng rén zhōng bù yī。
《赋得函谷关送人入秦》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。