"自古云林远市朝" 诗句出自明代诗人王恭《为郑可久题漫士画》
《为郑可久题漫士画》 拼音标注
wèi zhèng kě jǐu tí màn shì huà
lóng mén huà shǐ duō shén mò,
fēn fēn jiàn zhě shúi néng shì。
zì cóng zǒu mǎ rù luán pō,
piàn zhǐ rén jiān qíu bù dé。
gāo táng sù bì sǎ lín quán,
wáng wū sōng qīu yuǎn xìu lián。
dùi tà cháng fēi dòng tíng yǔ,
kāi yán yù fàng cāng wú yān。
yù róng cái zǐ zhōng lín shì,
tuō luò chén jī ài shān shǔi。
xiǎng shì lóng mén dà zùi shí,
hūi huò hán háo wèi jūn qǐ。
yuán hè shān zhōng nà kě zhāo,
zàn shí kàn huà yì yú qiáo。
cháng ān mò dào zhōng nán jìn,
zì gǔ yún lín yuǎn shì zhāo。
《为郑可久题漫士画》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。