"世上应磨贤妇名" 诗句出自明代诗人王恭《高凉梁惟正贤妇歌》
《高凉梁惟正贤妇歌》 拼音标注
gāo liáng liáng wéi zhèng xián fù gē
jūn bù jiàn tóng yú shān gāo zú lv̀,
wān yán xià yǒu lóng jiǎo kū。
shén xìu qīng líng yǎo ǎi zhōng,
sàn luò shúi jiā zuò yīng wù。
qīng mén nv̌ dà chū jià fū。
shè zhōng jīn píng yǔ mèng fú。
miǎn láng yě sì lè yáng fù,
huái jié piān tóng cáo dà jiā。
láng qí cōng mǎ xī tái kè,
qiè xiàng kōng gūi shì gū cè。
zhāo yín líu xiàng liè nv̌ piān,
yè sòng céng cān xiào jīng cè。
yuàn wèi wáng jū bù gù qíng,
yuàn fū tiān lù shòu ēn róng。
tóng yú shān bēng hǎi shǔi jié,
shì shàng yìng mó xián fù míng。
《高凉梁惟正贤妇歌》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。