"日短心蹉知奈何" 诗句出自明代诗人王恭《高凉梁惟正爱日堂》
《高凉梁惟正爱日堂》 拼音标注
gāo liáng liáng wéi zhèng ài rì táng
lái rì duǎn duǎn qù rì duō,
bǎi líng yōu yōu yì cuō tuó。
shì qīn bù kě dé ér jǐu,
rì duǎn xīn cuō zhī nài hé。
lián qián bái rì xián lái dù,
qiáng bàn guāng yīn yè zhōng qù。
cuō rì xū jiào shí èr shí,
shí shí hǎo zài chéng yán chù。
yóu huàn yīn zī xiǎng gù xiāng,
tóng yú shān sè dùi gāo liáng。
jiā lín diàn bái chéng tóu shù,
zǒu mǎ bié lái fán jī shuāng。
yì zuó xī tái zhù xìu yī,
jīn wèi huā xiàn yì wàng jī。
liáo liáo xiè yǔ qīu dēng xià,
hǎi kuò tiān yáo yǒu mèng gūi。
《高凉梁惟正爱日堂》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。