"绣箧黄绫官诰重" 诗句出自明代诗人王恭《长乐陈士宜三桂堂》
《长乐陈士宜三桂堂》 拼音标注
cháng lè chén shì yí sān gùi táng
qī mǐn nán sòng jìu fán huá,
qiáo mù zhū mén fēi jī jiā。
xīn níng jiǎ dì kāi sān gùi,
yún shì zhōng jī yǒu gūi yì。
tuō jīn yuè mǎ wǎn yín zhāng,
xiōng dì chán lián bèi chǒng guāng。
xìu qiè huáng líng guān gào zhòng,
yín gōu huá biǎn yù shū xiāng。
rú yīng mén dùi qiān fēng xìu,
sān shù pán gēn rì yìng hòu。
mì sè sān shí lv̀ fù yán,
fēi shuāng jǐu yuè liáng qīn yǒu。
yīn yīn qīu mù hù quán gōng,
sùi sùi yún sūn shàng sǎo sōng。
qīu jú chūn lán shí sì bié,
bāo yī bó dài gǔ rén tóng。
gù jiā wén xiàn jīn rú cǐ,
lèi yè yóu néng shí qīng zǐ。
qǐng jūn húi shǒu zhào jiā líng,
dà liáng luò yè qīu shēng lǐ。
《长乐陈士宜三桂堂》 作者简介
王恭(1343-?),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。