"鸣笳遥向金微道" 诗句出自明代诗人王慎中《古从军行送陈中丞出塞》
汉家关塞尽黄云,置垒张亭迥不分。
乘月长遮夺朔地,防秋未解戍边军。
征戍年年长城下,旗旐纷纷大朔野。
边骑朝腾万里昏,燧烟夕起群峰赭。
玄漠警急传消息,单于屯在居胥北。
飒沓风翻瀚海波,阴沉雪晦天山色。
檄书插羽疾流星,将军膏剑事戎行。
芒动九斿新拜将,符飞五道遍徵兵。
宣威校猎长杨馆,劳率亲临细柳营。
六郡良家善骑射,三河侠少本忘生。
鸣笳遥向金微道,蹀马誓贪铁勒铭。
游击更番骠骑伍,奇邀偏领轻车部。
武阳壮岁惯杀人,去病辞家专报主。
七尺湛卢勒宿挥,千重渠答杂沙注。
左贤诸落发乌孙,前军转战越楼兰。
蛇蟠结阵祲氛黑,虎哮合围日晕寒。
一生酬遇便轻敌,百死树勋不避难。
陇水分愁昼夜咽,乡心尽望关山月。
煮糜时斧黑河冰,卧毳尚溅朱轮血。
狼塞萧条芦管悲,鸾闺迢递帛书绝。
军中苦乐只自知,戎衣第问所从谁。
天子忧勤思振旅,丈人行险用贞师。
旄头蚀应平戎日,燕颔封当破敌时。
但决帏中千里胜,不妨代北六月归。
《古从军行送陈中丞出塞》 拼音标注
gǔ cóng jūn xíng sòng chén zhōng chéng chū sāi
hàn jiā guān sāi jǐn huáng yún,
zhì lěi zhāng tíng jiǒng bù fēn。
chéng yuè cháng zhē duó shuò dì,
fáng qīu wèi jiě shù biān jūn。
zhēng shù nián nián cháng chéng xià,
qí zhào fēn fēn dà shuò yě。
biān qí zhāo téng wàn lǐ hūn,
sùi yān xī qǐ qún fēng zhě。
xuán mò jǐng jí chuán xiāo xī,
dān yú tún zài jū xū běi。
sà tà fēng fān hàn hǎi bō,
yīn chén xuě hùi tiān shān sè。
xí shū chā yǔ jí líu xīng,
jiāng jūn gāo jiàn shì róng xíng。
máng dòng jǐu yóu xīn bài jiāng,
fú fēi wǔ dào biàn zhēng bīng。
xuān wēi xiào liè cháng yáng guǎn,
láo lv̀ qīn lín xì lǐu yíng。
lìu jùn liáng jiā shàn qí shè,
sān hé xiá shǎo běn wàng shēng。
míng jiā yáo xiàng jīn wēi dào,
dié mǎ shì tān tiě lè míng。
yóu jí gèng fān piào qí wǔ,
qí yāo piān lǐng qīng chē bù。
wǔ yáng zhuàng sùi guàn shā rén,
qù bìng cí jiā zhuān bào zhǔ。
qī chǐ zhàn lú lè sù hūi,
qiān zhòng qú dá zá shā zhù。
zuǒ xián zhū luò fā wū sūn,
qián jūn zhuǎn zhàn yuè lóu lán。
shé pán jié zhèn jīn fēn hēi,
hǔ xiāo hé wéi rì yūn hán。
yī shēng chóu yù biàn qīng dí,
bǎi sǐ shù xūn bù bì nán。
lǒng shǔi fēn chóu zhòu yè yān,
xiāng xīn jǐn wàng guān shān yuè。
zhǔ mí shí fǔ hēi hé bīng,
wò cùi shàng jiàn zhū lún xiě。
láng sāi xiāo tiáo lú guǎn bēi,
luán gūi tiáo dì bó shū jué。
jūn zhōng kǔ lè zhǐ zì zhī,
róng yī dì wèn suǒ cóng shúi。
tiān zǐ yōu qín sī zhèn lv̌,
zhàng rén xíng xiǎn yòng zhēn shī。
máo tóu shí yìng píng róng rì,
yàn hàn fēng dāng pò dí shí。
dàn jué wéi zhōng qiān lǐ shèng,
bù fáng dài běi lìu yuè gūi。
《古从军行送陈中丞出塞》 作者简介
王慎中 (1509年10月10日—1559年8月19日[1] ),字道思,早年因读书于清源山中峰遵岩,号遵岩居士,后号南江。因家庭排行第二,又称王仲子,晋江(今属福建)人。明代诗人、散文家,嘉靖八才子之首,为明朝反复古风的代表人物之一。