qù jùn yǒu rì gǎn jīn huái gǔ hóng jǐng xīng sī hé wén gōng běi shān jì xíng líu zuò jùn zhōng huà bǐng qí yī
fēng yǎ hūi yīn jué,
sāo jīng hé biǎo biǎo。
měi sī kōng tóng yóu,
pǒ yàn zhuó shì xiǎo。
shúi shì shǔi xiān bān,
mì fēi shū yǎo tiǎo。
yè dì mò wú yán,
yún píng jià xīng niǎo。
桑悦(1447—1513)明代学者。字民怿,号思亥,南直隶苏州府常熟(今属江苏)人。成化元年举人,会试得副榜。除泰和训导,迁柳州通判,丁忧,遂不再出。为人怪妄,好为大言,以孟子自况,谓文章举天下惟悦,次则祝允明。工于辞赋,所著《南都赋》、《北都赋》颇为有名。