“昏明相错”这段文字出自哪里?

上一句:五运迭送

“昏明相错”出自魏晋诗人孙绰的诗句: 《与庾冰诗》

下一句:否泰时用

"昏明相错" 诗句出自魏晋诗人孙绰《与庾冰诗》

浩浩元化五运迭送
昏明相错否泰时用
数钟大过乾象摧栋
惠怀凌构神銮不控
德之不逮痛矣悲夫
蛮夷交迹封豕充衢
芒芒华夏鞠为戎墟
哀兼黍离痛过茹荼
天未忘晋乃眷东顾
中宗奉时龙飞廓祚
河洛虽堙淮海获悆
业业意兆相望道著
天步艰难蹇运方资
凶羯稽诛外忧未夷
矧乃萧墙仍生枭鸱
逆兵累遘三缠紫微
远惟自天抑亦由人
道苟无亏衅故曷因
遑遑遗黎死痛生勤
抚运怀□天地不仁
烝哉我皇哲嶷自然
远□隆替思怀普天
明发询求德音遐宣
临政存化昵亲尊贤
亲贤孰在实赖伯舅
卓矣都乡光此举首
苟云至公身非己有
将敷徽猷仰赞圣后
义存急病星驾路次
穆尔平心不休不悴
险无矜容商无凌气
形与务动志恬道味
余与夫子分以情照
如彼清风应此朗啸
契定一面遂隆雅好
弛张虽殊宫商同调
无湖之寓家子之馆
武昌之游缱绻夕旦
邂逅不已同集海畔
宅仁怀旧用忘侨叹
晏安难常理有会乖
之子之性惆怅低徊
子冲赤霄我戢蓬黎
启兴歧路慨矣增怀
我闻为政宽猛相革
体非太上畴能全德
鉴彼韦弦慎尔准墨
人望在兹可不允塞
古人重离必有赠迁
千金之遗孰与片言
励矣庾生勉踪前贤
何以将行取诸斯篇

yǔ yǔ bīng shī
hào hào yuán huà,
wǔ yùn dié sòng。
hūn míng xiāng cuò,
fǒu tài shí yòng。
shù zhōng dà guò,
gān xiàng cūi dòng。
hùi huái líng gōu,
shén luán bù kòng。
dé zhī bù dài,
tòng yǐ bēi fū。
mán yí jiāo jī,
fēng shǐ chōng qú。
máng máng huá xià,
jū wèi róng xū。
āi jiān shǔ lí,
tòng guò rú tú。
tiān wèi wàng jìn,
nǎi juàn dōng gù。
zhōng zōng fèng shí,
lóng fēi kuò zuò。
hé luò sūi yīn,
huái hǎi huò yù。
yè yè yì zhào,
xiāng wàng dào zhù。
tiān bù jiān nán,
jiǎn yùn fāng zī。
xiōng jié jī zhū,
wài yōu wèi yí。
shěn nǎi xiāo qiáng,
réng shēng xiāo zhī。
nì bīng lèi gòu,
sān chán zǐ wēi。
yuǎn wéi zì tiān,
yì yì yóu rén。
dào gǒu wú yú,
xìn gù hé yīn。
huáng huáng yí lí,
sǐ tòng shēng qín。
fǔ yùn huái □,
tiān dì bù rén。
zhēng zāi wǒ huáng,
zhé yí zì rán。
yuǎn □ lóng tì,
sī huái pǔ tiān。
míng fā xún qíu,
dé yīn xiá xuān。
lín zhèng cún huà,
nì qīn zūn xián。
qīn xián shú zài,
shí lài bó jìu。
zhuō yǐ dū xiāng,
guāng cǐ jǔ shǒu。
gǒu yún zhì gōng,
shēn fēi jǐ yǒu。
jiāng fū hūi yóu,
yǎng zàn shèng hòu。
yì cún jí bìng,
xīng jià lù cì。
mù ěr píng xīn,
bù xīu bù cùi。
xiǎn wú jīn róng,
shāng wú líng qì。
xíng yǔ wù dòng,
zhì tián dào wèi。
yú yǔ fū zǐ,
fēn yǐ qíng zhào。
rú bǐ qīng fēng,
yìng cǐ lǎng xiào。
qì dìng yī miàn,
sùi lóng yǎ hǎo。
chí zhāng sūi shū,
gōng shāng tóng diào。
wú hú zhī yù,
jiā zǐ zhī guǎn。
wǔ chāng zhī yóu,
qiǎn quǎn xī dàn。
xiè hòu bù yǐ,
tóng jí hǎi pàn。
zhái rén huái jìu,
yòng wàng qiáo tàn。
yàn ān nán cháng,
lǐ yǒu hùi guāi。
zhī zǐ zhī xìng,
chóu chàng dī huái。
zǐ chōng chì xiāo,
wǒ jí péng lí。
qǐ xīng qí lù,
kǎi yǐ zēng huái。
wǒ wén wèi zhèng,
kuān měng xiāng gé。
tǐ fēi tài shàng,
chóu néng quán dé。
jiàn bǐ wéi xián,
shèn ěr zhǔn mò。
rén wàng zài zī,
kě bù yǔn sāi。
gǔ rén zhòng lí,
bì yǒu zèng qiān。
qiān jīn zhī yí,
shú yǔ piàn yán。
lì yǐ yǔ shēng,
miǎn zōng qián xián。
hé yǐ jiāng xíng,
qǔ zhū sī piān。

孙绰

(314—371)东晋太原中都(今晋中榆次)人,字兴公。孙楚孙。少以文称。初居会稽,游放山水。与许珣并为玄言诗人,亦能赋,尝作《天台山赋》,辞致甚工,自谓掷地有金石声,为当时文士之冠。名公之碑,必请绰为文。除著作佐郎,累迁廷尉卿,领著作。原有集,已佚,明人辑有《孙廷尉集》。

Processed in 0.133048 Second , 199 querys.