yī yùn hé cháng ān lóng tú chén xué shì dēng xī xī tái zhī shí èr shǒu qí èr
tái hào xī xī yǐ bàn kōng,
xīn qīu jǐng hǎo yǔ chūn tóng。
zhū yī lì liè dēng lín chù,
bǎi èr shān hé yī wàng zhōng。
(960—1020)陕州陕县人,字仲先,号草堂居士。不求仕进,自筑草堂,弹琴赋诗其中。真宗大中祥符四年,帝祀汾阴,与表兄李渎同被举荐,上表以病辞,诏州县常加存抚。与王旦、寇准友善,常往来酬唱。为诗精苦,有唐人风格,多警策句。有《东观集》、《草堂集》。