"焚香九顿法王座" 诗句出自清代诗人黄景仁《恼花篇时寓法源寺》
寺南不合花几树,闹春冠盖屯如蜂。
遽令禅窟变尘巷,晓钟未打车隆隆。
我时养疴僦僧舍,避地便拟东墙东。
花开十日不曾看,键关不与花气通。
渐惊剥啄多过客,始觉门外春光浓。
数弓地窄苦揖让,一面交浅劳过从。
翻书耷席苦拉逻,应门煮茗烦奴僮。
因花致容真被恼,求寂得喧毋乃穷。
斫花径拟借萧斧,深根铲断繁英空。
不然飞章乞猛雨,使李褪白桃销红。
不忧人讥煞风景,焚琴煮鹤宁从同。
花如顾我哑然笑,杂以谐谑通微风。
尔今穷瘁实天予,岂有生气回春容?
无人之境讵可得?
徒使冰炭交心胸。
非人谁与圣所训?
有怒不迁德则崇。
去留踪迹孰相强,曷不掉臂空山中?
同生覆载各有志,我自开落随春工。
客来客往岂有意,而以罪我徒褊衷。
对花嗒然坐自失,何见不广侪愚憃。
明当邀容坐花下,为花作主倾深钟。
焚香九顿法王座,祝容常满花常秾。
《恼花篇时寓法源寺》 拼音标注
nǎo huā piān shí yù fǎ yuán sì
sì nán bù hé huā jī shù,
nào chūn guān gài tún rú fēng。
jù lìng shàn kū biàn chén xiàng,
xiǎo zhōng wèi dǎ chē lóng lóng。
wǒ shí yǎng kē jìu sēng shè,
bì dì biàn nǐ dōng qiáng dōng。
huā kāi shí rì bù céng kàn,
jiàn guān bù yǔ huā qì tōng。
jiàn liáng bō zhuó duō guò kè,
shǐ jué mén wài chūn guāng nóng。
shù gōng dì zhǎi kǔ yī ràng,
yī miàn jiāo qiǎn láo guò cóng。
fān shū dā xí kǔ lā luó,
yìng mén zhǔ míng fán nú tóng。
yīn huā zhì róng zhēn bèi nǎo,
qíu jì dé xuān wú nǎi qióng。
zhuó huā jìng nǐ jiè xiāo fǔ,
shēn gēn chǎn duàn fán yīng kōng。
bù rán fēi zhāng qǐ měng yǔ,
shǐ lǐ tùn bái táo xiāo hóng。
bù yōu rén jī shā fēng jǐng,
fén qín zhǔ hè níng cóng tóng。
huā rú gù wǒ yǎ rán xiào,
zá yǐ xié nvè tōng wēi fēng。
ěr jīn qióng cùi shí tiān yú,
qǐ yǒu shēng qì húi chūn róng ?
wú rén zhī jìng jù kě dé ?
tú shǐ bīng tàn jiāo xīn xiōng。
fēi rén shúi yǔ shèng suǒ xùn ?
yǒu nù bù qiān dé zé chóng。
qù líu zōng jī shú xiāng qiáng,
hé bù diào bì kōng shān zhōng ?
tóng shēng fù zài gè yǒu zhì,
wǒ zì kāi luò súi chūn gōng。
kè lái kè wǎng qǐ yǒu yì,
ér yǐ zùi wǒ tú biǎn zhōng。
dùi huā tà rán zuò zì shī,
hé jiàn bù guǎng chái yú chōng。
míng dāng yāo róng zuò huā xià,
wèi huā zuò zhǔ qīng shēn zhōng。
fén xiāng jǐu dùn fǎ wáng zuò,
zhù róng cháng mǎn huā cháng nóng。
《恼花篇时寓法源寺》 作者简介
黄景仁(1749~1783),清代诗人。字汉镛,一字仲则,号鹿菲子,阳湖(今江苏省常州市)人。四岁而孤,家境清贫,少年时即负诗名,为谋生计,曾四方奔波。一生怀才不遇,穷困潦倒,后授县丞,未及补官即在贫病交加中客死他乡,年仅35岁。诗负盛名,为“毗陵七子”之一。诗学李白,所作多抒发穷愁不遇、寂寞凄怆之情怀,也有愤世嫉俗的篇章。七言诗极有特色。亦能词。著有《两当轩全集》。