"何敢不臣" 诗句出自明代诗人宋濂《宋铙歌鼓吹曲十二首 其九 王师伐江南江南主李煜䧏时彗出柳历舆儿为彗出柳第九》
sòng náo gē gǔ chūi qū shí èr shǒu qí jǐu wáng shī fá jiāng nán jiāng nán zhǔ lǐ yù 䧏 shí hùi chū lǐu lì yú ér wèi hùi chū lǐu dì jǐu
wéi hùi chū lǐu,
lìu hé bù xīn。
shěn cǐ dàn wán,
hé gǎn bù chén。
diāo gōng wǎn zhuǎn,
tiě qí cān tán。
tiān qiàn wèi dù,
yǐ wú jiāng ruán。
dì zhào jiāng chén,
sì qí lái bīn。
shèn wú jí jí,
yǐ bìng wú mín。
cháng shé chéng wéi,
bù yì xiáng lín。
chán wáng jì 䧏,
shì wú liáng chén。
dà xuān huáng huà,
tán yú zhì rén。
宋濂(1310—1381)字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。汉族,浦江(今浙江浦江县)人,元末明初文学家,曾被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,学者称太史公。宋濂与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”。他因长孙宋慎牵连胡惟庸党案而被流放茂州,途中病死于夔州。他的代表作品有《送东阳马生序》、《朱元璋奉天讨元北伐檄文》等。