“皇上所以发舒精神”这段文字出自哪里?

上一句:臣知斯楼之建

“皇上所以发舒精神”出自明代诗人宋濂的诗句: 《阅江楼记》

下一句:因物兴感

"皇上所以发舒精神" 诗句出自明代诗人宋濂《阅江楼记》

金陵为帝王之州
自六朝迄于南唐类皆偏据一方无以于山川之王气
逮我皇帝定鼎于兹始足以当之
由是声教所暨罔间朔南;存神穆清与天同体
虽一豫一游亦可为天下后世法
京城之西北有狮子山自卢龙蜿蜒而来
长江如虹贯蟠绕其下
上以其地雄胜诏建楼于巅与民同游观之乐
遂锡嘉名为“阅江”云
登览之顷万象森列千载之秘一旦轩露
岂非天造地设以俟大一统之君而开千万世之伟观者欤?
当风日清美
法驾幸临升其崇椒凭阑遥瞩必悠然而动遐思
见江汉之朝宗诸侯之述职城池之高深关阨之严固必曰:“此朕沐风栉雨、战胜攻取之所致也
”中夏之广益思有以保之
见波涛之浩荡风帆之上下番舶接迹而来庭蛮琛联肩而入贡必曰:“此朕德绥威服覃及外内之所及也
”四陲之远益思所以柔之
见两岸之间、四郊之上耕人有炙肤皲足之烦农女有捋桑行馌之勤必曰:“此朕拔诸水火、而登于衽席者也
”万方之民益思有以安之
触类而思不一而足
臣知斯楼之建皇上所以发舒精神因物兴感无不寓其致治之思奚此阅夫长江而已哉?
彼临春、结绮
非弗华矣;齐云、落星非不高矣
不过乐管弦之淫响藏燕赵之艳姬
一旋踵间而感慨系之臣不知其为何说也
虽然长江发源岷山委蛇七千余里而始入海白涌碧翻六朝之时往往倚之为天堑;今则南北一家视为安流无所事乎战争矣
然则果谁之力欤?
逢掖之士
有登斯楼而阅斯江者当思帝德如天荡荡难名与神禹疏凿之功同一罔极
忠君报上之心,其有不油然而兴者耶?
臣不敏,奉旨撰记欲上推宵旰图治之切者勒诸贞珉
他若留连光景之辞皆略而不陈惧亵也

yuè jiāng lóu jì
jīn líng wèi dì wáng zhī zhōu。
zì lìu zhāo qì yú nán táng,
lèi jiē piān jù yī fāng,
wú yǐ yú shān chuān zhī wáng qì。
dài wǒ huáng dì,
dìng dǐng yú zī,
shǐ zú yǐ dāng zhī。
yóu shì shēng jiào suǒ jì,
wǎng jiān shuò nán ; cún shén mù qīng,
yǔ tiān tóng tǐ。
sūi yī yù yī yóu,
yì kě wèi tiān xià hòu shì fǎ。
jīng chéng zhī xī běi yǒu shī zǐ shān,
zì lú lóng wān yán ér lái。
cháng jiāng rú hóng guàn,
pán rào qí xià。
shàng yǐ qí dì xióng shèng,
zhào jiàn lóu yú diān,
yǔ mín tóng yóu guān zhī lè。
sùi xí jiā míng wèi “ yuè jiāng ” yún。
dēng lǎn zhī qǐng,
wàn xiàng sēn liè,
qiān zài zhī mì,
yī dàn xuān lù。
qǐ fēi tiān zào dì shè,
yǐ sì dà yī tǒng zhī jūn,
ér kāi qiān wàn shì zhī wěi guān zhě yú ?
dāng fēng rì qīng měi,
fǎ jià xìng lín,
shēng qí chóng jiāo,
píng lán yáo zhǔ,
bì yōu rán ér dòng xiá sī。
jiàn jiāng hàn zhī zhāo zōng,
zhū hóu zhī shù zhí,
chéng chí zhī gāo shēn,
guān è zhī yán gù,
bì yuē : “ cǐ zhèn mù fēng jié yǔ 、 zhàn shèng gōng qǔ zhī suǒ zhì yě。
” zhōng xià zhī guǎng,
yì sī yǒu yǐ bǎo zhī。
jiàn bō tāo zhī hào dàng,
fēng fān zhī shàng xià,
fān bó jiē jī ér lái tíng,
mán chēn lián jiān ér rù gòng,
bì yuē : “ cǐ zhèn dé sūi wēi fú,
tán jí wài nèi zhī suǒ jí yě。
” sì chúi zhī yuǎn,
yì sī suǒ yǐ róu zhī。
jiàn liǎng àn zhī jiān 、 sì jiāo zhī shàng,
gēng rén yǒu zhì fū jūn zú zhī fán,
nóng nv̌ yǒu lè sāng xíng yè zhī qín,
bì yuē : “ cǐ zhèn bá zhū shǔi huǒ 、 ér dēng yú rèn xí zhě yě。
” wàn fāng zhī mín,
yì sī yǒu yǐ ān zhī。
hóng lèi ér sī,
bù yī ér zú。
chén zhī sī lóu zhī jiàn,
huáng shàng suǒ yǐ fā shū jīng shén,
yīn wù xīng gǎn,
wú bù yù qí zhì zhì zhī sī,
xī cǐ yuè fū cháng jiāng ér yǐ zāi ?
bǐ lín chūn 、 jié qǐ,
fēi fú huá yǐ ; qí yún 、 luò xīng,
fēi bù gāo yǐ。
bù guò lè guǎn xián zhī yín xiǎng,
cáng yàn zhào zhī yàn jī。
yī xuán zhǒng jiān ér gǎn kǎi xì zhī,
chén bù zhī qí wèi hé shuō yě。
sūi rán,
cháng jiāng fā yuán mín shān,
wěi shé qī qiān yú lǐ ér shǐ rù hǎi,
bái yǒng bì fān,
lìu zhāo zhī shí,
wǎng wǎng yǐ zhī wèi tiān qiàn ; jīn zé nán běi yī jiā,
shì wèi ān líu,
wú suǒ shì hū zhàn zhēng yǐ。
rán zé,
guǒ shúi zhī lì yú ?
féng yè zhī shì,
yǒu dēng sī lóu ér yuè sī jiāng zhě,
dāng sī dì dé rú tiān,
dàng dàng nán míng,
yǔ shén yǔ shū záo zhī gōng tóng yī wǎng jí。
zhōng jūn bào shàng zhī xīn,
qí yǒu bù yóu rán ér xīng zhě yé ?
chén bù mǐn,
fèng zhǐ zhuàn jì,
yù shàng tūi xiāo gàn tú zhì zhī qiē zhě,
lè zhū zhēn mín。
tā ruò líu lián guāng jǐng zhī cí,
jiē lvè ér bù chén,
jù xiè yě。

宋濂

宋濂(1310—1381)字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。汉族,浦江(今浙江浦江县)人,元末明初文学家,曾被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,学者称太史公。宋濂与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”。他因长孙宋慎牵连胡惟庸党案而被流放茂州,途中病死于夔州。他的代表作品有《送东阳马生序》、《朱元璋奉天讨元北伐檄文》等。

Processed in 0.107194 Second , 253 querys.